Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 9: mặt đỏ bừng cả lên




“Tôi không rảnh nói nhiều với các cô nữa, mau cút ngay cho tôi!”
Người đàn ông trung niên nhìn xem đồng hồ, rõ ràng đã hết kiên nhẫn, ông ta quát với giọng lạnh lẽo.
“Đây là nhà của tôi, tôi sẽ không để các ông động vào!”
Lâm Vân Dao tỏ vẻ kiên quyết.
Nhưng bộ dạng run nhè nhẹ của cô ấy lại cho thấy lúc này trong lòng cô ấy đang sợ hãi đến mức nào.
“Vậy sao? Hạng người liều mạng như cô ông đây gặp nhiều rồi! Nhưng cô nghĩ tôi sẽ quan tâm à?”
Người đàn ông trung niên cười mỉa, sau đó vẫy tay:
“Mấy thằng lại đây vác hai con bé này sang chỗ khác, nếu bọn nó dám chống cự thì cứ đánh thẳng tay cho tao!”
“Vâng, anh Kê!”
Ngay sau đó có hai tên đàn em bước ra, cười xấu xa đi tới gần Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả.
Họ vừa đi lại còn vừa cười tủm tỉm xoa tay.
Dù sao thì trong lúc vác đi, sờ bóp chút xíu cũng là chuyện rất bình thường mà phải không?
Nhìn thấy cảnh này.

Lý Tiểu Khả hơi sợ hãi lùi lại một bước.
Còn Lâm Vân Dao thì tỏ ra tuyệt vọng, cảm thấy cả người mình lạnh run.
Cô ấy ước gì lúc này có thể có một người anh hùng đến giải cứu mình, giúp mình giải quyết mối nguy hiểm này!
Không hiểu sao bóng dáng Lâm Phong lại chợt hiện lên trong đầu cô ấy!
Nếu anh trai có ở đây, anh ấy sẽ đứng ra cứu cô chứ?
Chắc không đâu!
Lần này đối phương đông người như vậy!
Dù anh trai có ở đây, chắc anh ấy cũng sẽ sợ hãi đứng một bên thôi.
Huống hồ anh trai cô cũng không phải người tốt lành gì!
Nếu là người tốt thì tại sao năm đó lại bỏ nhà đi suốt mười năm vì một người phụ nữ chứ?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Khi thấy mấy gã lưu manh càng lúc càng tới gần, Lâm Vân Dao nhặt một cục gạch từ dưới đất lên cầm chặt trong tay. Dù có chết, cô ấy cũng phải bảo vệ danh dự nhỏ nhoi của mình.
Nhưng vào lúc này.
“Nếu hai bọn mày bước thêm bước nữa thì sẽ chết đấy!”
Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai mọi người, giọng nói này lạnh thấu xương khiến người ta bất giác nổi da gà.
Là ai đến?
Cả đám rợn người nhìn về phía phát ra tiếng, nhìn thấy người đến là một thanh niên để tóc rất dài, râu ria xồm xoàm, nét mặt u buồn.
“Anh… Anh hai…”
Ánh mắt Lâm Vân Dao trở nên ngờ nghệch.
Cô ấy mới vừa suy nghĩ, nếu có anh trai ở đây thì liệu anh ấy có lo cho mình hay không?
Kết quả không ngờ anh ấy lại xuất hiện thật, hơn nữa còn đi tới không chút do dự.

“Cái người… đi đại tiện đó.”
Lý Tiểu Khả che miệng nhìn Lâm Phong xuất hiện như thiên thần giáng thế, cảm thấy rất khó tin.
Còn bảy tám tên côn đồ, sau khi sững sờ, họ lập tức hoàn hồn lại.
Mặt đỏ bừng cả lên!
Không phải sợ hãi mà do tức giận!
Đệch!
Họ đông người thế mà lại suýt bị một thằng nhóc doạ sợ á?
Đã vậy nó còn là một thằng nhóc để tóc dài nữa?
Dân nghệ thuật à?
“Má nó, mày bị khùng đó hả? Mau biến đi cho tao nhờ!”
“Bố mày cứ đi tiếp đấy, mày làm gì được tao? Thứ ngu xuẩn!”
Hai tên đàn em chửi rủa.
Họ đã sắp tới gần Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả, đang định động tay động chân thì suýt chút nữa bị một câu nói của Lâm Phong doạ sợ nhũn cả chân, trong lòng tức tối cũng là chuyện đương nhiên.
Thấy thế, anh Kê và đám đàn em cười khằng khặc.
Lâm Phong bước tới trước mặt hai tên đàn em với vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Mày đang nhìn cái đéo gì đó? Nhìn lại bộ dạng vô dụng của mày đi kìa, thế mà cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?”
“Cút nhanh lên… Đừng cản trở việc tốt của bố mày.”
Nhưng ngay sau đó!
“Rắc!”
Cả hai tên đàn em đều bị Lâm Phong bóp cổ, nhấc lên một cách hết sức dễ dàng.
Bất kể hai người họ có giãy giụa thế nào đi nữa cũng chẳng ăn thua gì, trông y hệt hai con gà con.
“Kia…”
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.
Đây là hai người đàn ông nặng gần chín mươi cân đấy, vậy mà lại có thể nhấc lên bằng một tay ư?
Phải cần lực mạnh đến cỡ nào chứ!
Chỉ có Lâm Vân Dao đứng nhìn với ánh mắt phức tạp, dù gì hôm qua cô ấy cũng đã nhìn thấy anh trai mình bẻ cong dao găm bằng hai ngón tay!
Rốt cuộc anh trai cô đã đi đâu trong suốt mười năm qua?
Sao tự nhiên anh ấy lại trở nên lợi hại như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.