Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 7: Sao rồi




Sau khi rời khỏi chợ bách hoá Giang Ninh, Lâm Phong đi thẳng đến một con phố thương mại gần đó.
Sáng nay đã vứt hết đồ nội y của em gái, đương nhiên anh phải mua lại một ít đồ mới.
Hơn nữa còn phải mua hai cái điện thoại.
Trong xã hội ngày nay, điện thoại là một thứ không thể thiếu, nếu không sẽ rất bất tiện trong việc liên lạc với em gái.
Anh còn phải dạy em gái tu luyện, nhưng chỉ linh thể trời sinh mới có thể tu luyện Cửu Thiên Thần Diễn Quyết. Hiện tại anh không có phương pháp hít thở nào khác nên chỉ có thể tạm hoãn chuyện này lại.
Còn Tiểu Long đang lén lút bám theo sau lưng, tất nhiên Lâm Phong biết, chẳng qua anh không thèm quan tâm.
“Victoria Secret xin chào! Anh muốn mua nội y cho người yêu của mình phải không ạ?”
Lâm Phong vừa vào cửa hàng nội y, một nhân viên bán hàng xinh đẹp lập tức cười tươi rói lại gần tiếp đón.
“Không phải, tôi mua cho em gái.”
Lâm Phong trả lời.
“Em gái?”
Cô nhân viên xinh đẹp tỏ vẻ kỳ lạ.
Dù sao kiểu bí mật như kích cỡ nội y vẫn còn rất riêng tư.
Đối với phụ nữ, ngay cả anh trai ruột của mình cũng không tiện nói.
“Cô đừng suy nghĩ bậy bạ, tôi nhìn thôi là có thể biết được số đo của phụ nữ các cô rồi, không cần người khác nói.”

Lâm Phong khịt mũi.
Với mắt nhìn của anh thì có gì mà không nhìn ra được?
Nếu như anh muốn thì thậm chí còn có thể nhìn xuyên thấu.
Tưởng anh học thuật đồng tử mười năm để chơi thôi à?
“Ha ha…”
Cô nhân viên xinh đẹp bật cười, rõ ràng là không tin!
Nếu con người có thể biết số đo của phụ nữ ngay từ ánh nhìn đầu tiên thì cần gì đến thước dây?
Lâm Phong nhìn thoáng qua cô ta, chậm rãi nói:
“Số đo ba vòng của cô là 86, 60, 87. Chân cô hơi thô, số đo đùi là 58.”
“Anh…”
Nghe vậy, nhân viên bán hàng sững sờ.
Tại sao người đàn ông trước mặt này lại biết số đo của cô ta?
Chẳng lẽ đối phương có thể nhìn ra được số đo của phụ nữ thật ư?
Nghĩ tới đây, cô ta đành phải nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thấy hơi bối rối, cảm thấy mình chẳng còn một bí mật nào.
Lâm Phong không để ý tới cô nhân viên bán hàng nữa mà tự đi lựa đồ lót.
Về cơ bản thì anh không có khiếu thẩm mỹ gì về đồ lót nữ, bởi vậy nên lấy mỗi kiểu một bộ, cuối cùng đến lúc thanh toán trả hơn hai vạn.
“Anh… Anh gì ơi, anh… anh mua cho em gái mình nhiều thế cơ á?”
Mặc dù biết mình hỏi câu này không ổn lắm, nhưng cô nhân viên xinh đẹp vẫn cầm lòng không đậu mà hỏi.
“Cô hỏi làm gì?”
Lâm Phong nhíu mày.
“Xin lỗi anh.”
Nhân viên cười gượng một tiếng, không dám nói thêm gì nữa.
Cô ta cứ cảm thấy người đàn ông trước mặt này hơi lạ, không giống với những người đàn ông khác.
Lâm Phong cầm túi xách đựng đồ lót lên, xoay người rời đi, lúc đi ra cửa chợt quay đầu lại nói:

“À này, chiếc qu@n lót ren màu đen cô mặc hôm nay bị xé thủng một lỗ đằng sau, sau này làm việc nhớ để ý một chút nhé.”
“Ờm… Hả?”
Nhân viên bán hàng sửng sốt một lúc rồi mới hoàn hồn.
Sau đó gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Đáng sợ thật, đáng sợ thật!
Tại sao anh ta lại biết cô mặc qu@n lót ren màu đen?
Còn biết nó bị thủng một lỗ?
Chẳng lẽ anh ta chụp lén phần dưới váy của mình?
Nghĩ tới đây, cô ta muốn ngăn Lâm Phong lại nhưng anh đã đi xa.

Lúc ra tới cửa nói câu đó không phải vì Lâm Phong háo sắc, mà vì cô nhân viên bán hàng cứ hay nghĩ bậy bạ nên mới cho cô ta một hình phạt nhỏ thôi.
Sau đó.
Lâm Phong đi tới cửa hàng điện thoại, mua hai chiếc điện thoại Huawei P70 phiên bản mới nhất.
Hai chiếc điện thoại giá một vạn tám, cộng thêm hai vạn hai mua đồ lót, nên bây giờ trên người Lâm Phong còn sáu vạn.
“Tiền đúng là không dễ xài chút nào!”
“Nhớ hồi mình lên đại học, phí sinh hoạt mỗi tháng được một ngàn đã cảm thấy mình giàu lắm rồi.”
Lâm Phong lắc đầu.
Sau đó anh đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, thịt trứng rau quả đầy đủ các loại rồi mới chuẩn bị về nhà.

Kết quả phát hiện tên vệ sĩ Tiểu Long còn đang đi theo mình!
Anh cười khẩy, đi tới một góc vắng người rồi bay thẳng lên trời, biến mất ở phía chân trời.
“Ơ kìa…”
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Long vội vàng dụi mắt, cứ tưởng mình bị hoa mắt.
Cho đến khi phát hiện Lâm Phong đã biến mất, anh ta mới sợ hãi tới mức nhũn chân ngồi phịch xuống đất, hớt hải lấy điện thoại ra gọi cho Vương Xung.
“Sao rồi?”
“Đại… Đại ca, em mất… mất dấu cậu ta rồi!”
“Mất dấu rồi? Cậu lớn lên nhờ ăn phân đấy à?”
“Thật đó ạ, em bám sát theo sau cậu ta. Cậu ta nhận tiền rồi đi mua một đống đồ lót nữ, sau đó đi mua hai cái điện thoại và một đống rau củ quả đồ ăn vặt, rồi sau đó…”
“Sau đó cái gì nữa?”
“Sau đó cậu ta bay đi mất!”
“Bay đi mất? Có máy bay trực thăng tới đón cậu ta à?”
“Không ạ, cậu ta tự bay đi mất!”
“Biến mẹ cậu đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.