Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2: Chơi có vui không




Hai gã đàn ông thầm mắng mình xui xẻo, đồng thời cũng từ từ thả lỏng.
Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi, cho dù nhìn thấy thì có sao?
Hai người họ chỉ cần hù doạ một chút là chắc thằng nhóc này sẽ sợ tới mức run rẩy luôn chứ gì?
Thôi được!
Nếu thằng nhóc này đã xui xẻo như thế, vậy chúng tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời!
Không phải muốn đi đại tiện ở đâu là cũng được!
Hai gã đàn ông nhìn nhau, trong mắt đều thoáng qua vẻ hung ác.
“Hu hu hu…”
“Hu hu hu…”
Đúng lúc này Lâm Vân Dao giãy mạnh lên, trong miệng phát ra tiếng khóc nức nở.
Vẻ ngoài của cô ấy trông rất xinh xắn, cô ấy nhìn Lâm Phong chằm chằm với ánh mắt cầu xin và van nài.
Cô ấy biết rất rõ, đây có thể là hi vọng trốn thoát duy nhất của mình.
Nếu không lát nữa bị đưa lên xe van, sau này sẽ hoàn toàn trở thành món đồ chơi của mấy tên nhà giàu, sống không bằng chết…
“Mẹ nó! Mày giãy cái gì đó hả? Lúc nãy ăn đánh chưa đủ đúng không?”
Thấy Lâm Vân Dao chưa chịu từ bỏ ý định giãy giụa, một gã đàn ông giơ tay lên định tát cô ấy.
Nhưng cái tát còn chưa giáng xuống thì đã bị một bàn tay đầy vết chai sạn giữ chặt lấy.
Gã đàn ông ngẩn ra, sau khi nhìn thấy là Lâm Phong ngăn cản mình, nét mặt của gã lập tức trở nên dữ tợn, gã gằn giọng quát:
“Thằng ranh chết tiệt này, đừng có làm những việc ngu ngốc như anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không thì bố mày sẽ khiến mày không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai, tin không hả?”
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Cánh tay vạm vỡ của gã đàn ông bị Lâm Phong không cảm xúc bẻ gãy chín mươi độ.
“Á! Đau, bà nội nó đau quá! Đau chết mất!”
Cảm giác đau dữ dội khiến gã đàn ông buông Lâm Vân Dao ra, ôm cánh tay bị gãy, nằm trên đất la hét thảm thiết.
“Rầm!”
Lâm Phong lại đá một cú, gã đàn ông bị đá văng ra xa bốn năm mét, cuối cùng ngã mạnh xuống đất, cũng không biết gãy mất bao nhiêu xương.

“Mẹ mày, muốn chết à!”
Thấy tình hình không ổn, gã đàn ông còn lại hạ quyết tâm, trở tay lấy con dao nhọn bên hông ra rồi đâm về phía tim của Lâm Phong.
Nhìn là biết rõ ràng gã ta muốn dồn Lâm Phong vào chỗ chết!
“Hu hu…”
Mặt Lâm Vân Dao lập tức trở nên trắng bệch như thể đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Phong bị đâm trúng tim.
Nhưng nào ngờ Lâm Phong lại không thay đổi sắc mặt, kẹp lấy con dao chỉ bằng hai ngón tay.
Sau đó anh dùng lực mạnh hơn, con dao bằng thép kia cứ thế đã gãy thành hai nửa.
“Chơi có vui không?”
Lâm Phong bình thản hỏi.
Nhưng sát ý trên người anh lại làm cho nhiệt độ xung quanh cứ như thể hạ thấp xuống dưới mức không độ!
“Mày…”
Gã đàn ông đờ ra, cơ thể cường tráng run bần bật.
Mẹ kiếp…
Đêm nay gặp phải con ma gì thế này?
Bẻ gãy dao găm thép bằng hai ngón tay?
Mẹ nó đang đóng phim hay gì?
“Mày… Mày là người hay ma đấy?”
Gã đàn ông nơm nớp lo sợ hỏi.
“Nói theo một nghĩa khác thì tao là thần tiên.”
Nét mặt của Lâm Phong vẫn không chút cảm xúc.
Vãi chưởng!
Cậu ta nói cái quái gì thế hả?
Gã đàn ông ném Lâm Vân Dao ra không chút do dự, sau đó khiêng gã đồng bọn đang nằm dưới đất lên rồi nhanh chân bỏ chạy.
Lâm Phong chỉ lạnh lùng đứng nhìn chứ không đuổi theo.

Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi vừa rồi, anh đã cắt đứt mạch máu của hai gã đàn ông bằng linh khí.
Trong vòng chưa tới ba tiếng nữa, hai người họ sẽ tự nhiên mà chết.
Đương nhiên ai cũng biết cụm “tự nhiên mà chết” này chỉ mang tính chất tương đối, chết trong đau đớn cùng cực cũng là một kiểu chết tự nhiên.
Khi thấy cảnh này.
Lâm Vân Dao khiếp sợ nhìn Lâm Phong.
Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường không có gì nổi bật, thậm chí còn trông rất thiếu sức sống, không ngờ lại lợi hại đến vậy!
Đánh hai gã đàn ông bỏ chạy dễ như ăn bánh!
“Hu hu hu…”
“Đừng vội, để anh cởi dây thừng giúp em.”
Lâm Phong nói một câu rồi bắt đầu cởi dây thừng trói trên người em gái mình ra.
Giờ phút này trong lòng anh cảm thấy hơi phức tạp.
Từ phản ứng vừa rồi của cô ấy, rõ ràng em gái không nhận ra anh!
Nhưng điều này cũng bình thường thôi!
Mười năm trước em gái anh mới chín tuổi, vẫn còn ở độ tuổi thơ ngây non nớt.
Với cả trong mười năm qua, tóc anh đã dài hơn rất nhiều, bất kể khuôn mặt hay khí chất cũng đã thay đổi rất khác so với ngày xưa.
Nếu như nói ngày xưa anh là một chàng thanh niên đẹp trai ngời ngời, thì giờ anh là một người đàn ông với ánh mắt u buồn, gương mặt có phần chán chường và lạnh nhạt.
“Em không sao chứ?”
Sau khi cởi dây thừng, Lâm Phong thử nở một nụ cười.
Nhưng lại nhận ra sau mười năm không cười, dường như anh đã quên mất cách cười, trông có vẻ rất cứng đờ.
“Cảm ơn… Cảm ơn anh!”
Rõ ràng Lâm Vân Dao vẫn chưa định thần lại.
Nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp, hai tay khoanh chặt vào nhau, giọng nói cũng run rẩy.
Có lẽ vì nụ cười của Lâm Phong hơi kỳ lạ nên sau khi được thả ra, cô ấy lập tức lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với Lâm Phong.

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng này của em gái, Lâm Phong chỉ cảm thấy tim mình đau nhói.
Khó có thể tượng tượng trong những năm không có anh, em gái anh đã sống như thế nào!
Còn cha mẹ đâu?
Họ đi đâu mất rồi?
“Tiểu Dao? Em không nhận ra anh sao?”
Lâm Phong cố giữ cho mình bình tĩnh.
“Anh là?”
Lâm Vân Dao nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong.
Gương mặt này có vẻ tiều tuỵ u buồn, tuy không được đẹp trai lắm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện người đàn ông trước mặt này có một loại khí chất đặc biệt.
Ngoài ra cô ấy còn cảm thấy người đàn ông này khá quen.
Hình như đã từng gặp ở đâu đó!
“Anh là anh trai của em đây!”
Lâm Phong nói giọng khàn khàn.
“Anh trai?”
Lâm Vân Dao sửng sốt.
Sau đó, khuôn mặt nằm sâu trong ký ức và khuôn mặt trước mắt này dần dần hoà vào nhau.
Giống nhau đến tận bảy phần, ba phần không chắc chắn.
Cả người cô ấy run lên rõ thấy, đôi mắt cũng nhanh chóng trở nên đỏ hoe, ở khoé mắt rõ ràng có nước mắt long lanh sắp chảy xuống.
“Đúng vậy! Anh là anh trai của em, anh về rồi đây! Tiểu Dao… Anh về rồi đây! Sau này anh sẽ không để ai ăn hiếp em nữa!”
Cuối cùng giọng Lâm Phong cũng trở nên nghẹn ngào!
Thật sự rất khó để ổn định cảm xúc vào lúc này.
Anh dè dặt đưa tay ra định lau nước mắt trên khoé mắt cho em gái, nhưng ai ngờ cô ấy lại đẩy tay anh ra.
Lâm Vân Dao che miệng, mở to mắt nhìn Lâm Phong chằm chằm, cơ thể xinh đẹp hơi run rẩy.
“Anh trai?”
“Tôi có anh trai à?”
Lâm Vân Dao cứ như biến thành một người khác.
Cô ấy dụi đôi mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi nhé, tôi không có anh trai! Hôm nay không có, sau này cũng sẽ không có! Anh đã cứu tôi, tôi rất biết ơn anh, nhưng anh đừng hòng nghĩ tới những cái khác!”
“Tiểu Dao, em…”

Lâm Phong đứng đực ra tại chỗ như thể bị sét đánh.
Khó có thể tưởng tượng em gái sẽ nói ra những lời như vậy.
Anh cứ tưởng sau khi nghe anh trở về, em gái sẽ hào hứng nhào vào lòng anh như hồi còn nhỏ.
Nhưng không ngờ em gái lại tỏ ra lạnh lùng đến vậy, thậm chí có thể nói là chán ghét!
“Đừng gọi tôi là Tiểu Dao, anh không xứng!”
“Lúc cha mẹ qua đời, anh không có mặt. Bây giờ nhà sắp bị phá bỏ di dời, anh lại nhớ đường về chia gia sản à?”
Câu sau… Lâm Phong không còn nghe thấy nữa, trong đầu chỉ có bốn từ “cha mẹ qua đời”.
Anh khó khăn hỏi ra từng câu từng chữ:
“Cha… mẹ qua… qua đời rồi?”
“Phải! Năm đó anh một đi không trở lại, vì tìm anh mà cha mẹ đã tiêu hết tiền bạc trong nhà, cuối cùng bị xe chở đất tông trên đường, cứ thế đã qua đời.”
“Nghe được câu trả lời này anh hài lòng, vui vẻ lắm đúng không?”
Giọng Lâm Vân Dao nghe có vẻ nghẹn ngào.
“Chuyện… Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Lâu lắm rồi, vào năm thứ hai sau khi anh bỏ đi, năm tôi mười một tuổi ấy!”
Cô ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động của mình, sau đó nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới, vẻ mỉa mai trong mắt càng rõ hơn.
“Ha ha… Long nhong ở ngoài mười năm mà sao lại thành ra thế này vậy? Lẽ nào anh bị con ả diêm dúa kia đá rồi ư? Bây giờ không có nhà để về nên mới nhớ về đây?”
“Lâm Phong, anh không phải con người!”
Dứt lời, Lâm Vân Dao thở ra một hơi, quay lưng định đi vào nhà.
Lâm Phong vội vàng đi tới một bước kéo tay Lâm Vân Dao lại.
“Tiểu Dao, em nghe anh giải thích cái đã. Anh cũng bất đắc dĩ thôi, anh…”
“Buông tôi ra! Tôi không muốn nghe những lời thừa thãi này của anh!”
“Không buông! Anh sẽ không buông em ra đâu, em là em gái của anh…”
“Lâm Phong, anh đừng có ép tôi, anh muốn ép tôi đi chết mới bằng lòng chứ gì? Như vậy trên thế giới này sẽ không còn ai có thể tranh giành tiền phá bỏ di dời với anh nữa đúng không?”
Giọng Lâm Vân Dao có vẻ cuồng loạn, cảm xúc cứ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Lâm Phong, tôi sẽ không tha thứ cho anh! Không bao giờ! Kể từ giây phút cha mẹ qua đời, tôi đã không còn người thân nào trên thế giới này nữa!”
“Lâm Phong, tôi hận anh chết đi được!”
Trái tim Lâm Phong bỗng thắt lại, bàn tay đang kéo tay em gái cũng thả lỏng.
Lâm Vân Dao nhân cơ hội này chạy vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.