Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 19: Cảm ơn




Xe dừng ở trước cổng trường đại học Kim Lăng.
Đại học Kim Lăng vững vàng đứng trong top 5 trường đại học trọng điểm của Đại Hạ, trước cửa người đến người đi vô cùng nhộn nhịp.
"Chú à, tôi dẫn Tiểu Dao đi tìm giáo viên hướng dẫn báo danh, tự chú đi dạo một chút đi, chờ chúng tôi làm xong thủ tục nhập học thì sẽ gọi điện cho chú cùng đi ăn."
Lý Tiểu Khả vừa đỗ xe xong đã quay qua nói với Lâm Phong.
"Vậy chuyện của Tiểu Dao nhờ cô."
Lâm Phong gật đầu rồi lại dịu dàng xoa xoa đầu em gái nói:
"Tiền anh đưa cho em nhớ cất cẩn thận, đừng để mất. Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh."
"Vâng!"
Lâm Vân Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cảm thấy có anh trai ở đây, trong lòng cảm thấy cực kỳ an toàn.

Lúc này Lý Tiểu Khả nói:
"Ai da, một từ "nhờ" này dối trá quá đi, một chút thành ý cũng không có."
Lâm Phong không nói lên lời: "Vậy cô muốn thế nào?”
"Đồng ý sinh em bé với tôi."
Nhìn theo hai cô gái rời đi, Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Tính tình của cô nàng Lý Tiểu Khả này quá là tinh nghịch rồi, cũng không biết tại sao đứa trẻ dịu dàng điềm tĩnh như em gái lại trở thành bạn thân với cô ấy được nữa.
Hoàn toàn không cùng một tần số.
Sau đó Lâm Phong đã đi dạo trong đại học Kim Lăng một hồi.
Mười năm trước, anh dựa vào thành tích xuất sắc thi đỗ đại học Kim Lăng, đồng thời cũng trải qua bốn năm trời ở đây.
Bây giờ quay lại trường học, nghĩ đến thời trẻ bồng bột, trong lòng không khỏi cảm thán vận vật thay đổi, cảnh còn người mất, cảm giác tuổi xuân trôi qua thật nhanh.
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên phía sau Lâm Phong.
"Lâm Phong! Là cậu?"
Lâm Phong dừng bước quay đầu nhìn thấy, bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Vân Cảnh SơI
Anh ta là bạn thời đại học của anh!
Mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ có thể nói là bình thường. Thậm chí năm đó còn vì trận đấu bóng rổ mà xảy ra mâu thuẫn. €ó điều tất cả đều là quá khứ rồi.
Xa cách mười năm, lúc này bỗng gặp lại bạn cũ thời xưa.
Trong lòng Lâm Phong có chút hoài niệm, trên mặt không khỏi nở một nụ cười, phất phất tay nói:

"Bạn học cũ, lâu rồi không gặp!” "Hóa ra là cậu! Tôi còn tưởng là nhận nhầm người cơi" Vân Cảnh Sơ tươi cười vui vẻ bước tới.
Nhiều năm không gặp, Vân Cảnh Sơ vẫn giống như thưở xưa.
Anh ta mặc một vộ đồ đắt tiền sang trọng, bao gồm áo phông Versace màu. trắng, quần âu Amarni đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex lớn bằng vàng trị giá hàng trăm nghìn tệ, khí thế hiên ngang, vừa nhìn đã biết là một người thành đạt.
"Mười năm không gặp, cậu đi làm giàu ở đâu đấy? Tất cả mọi người đều không liên lạc được với cậu, nhiều lần họp lớp cũng không có cậu, mọi người còn tưởng là cậu phát không muốn liên lạc với đám bạn học cũ này nữa đấy."
Vân Cảnh Sơ đi đến trước mặt Lâm Phong, liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, ý cười trên miệng càng thêm sâu sắc hơn.
Lâm Phong chú ý tới ánh mắt có chút đùa cợt của Vân Cảnh Sơ, nhưng anh cũng không để ý nhiều, chỉ mỉm cười đáp:
"Nói thật thì mười năm qua tôi rất thảm!"
"Có thể nhìn ra, nếu không thì cậu cũng sẽ không ngừng liên lạc với chúng tôi!"
Vân Cảnh Sơ mang dáng vẻ như anh lớn, nhẹ nhàng vỗ lên vai Lâm Phong một cái.
"Nếu như cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi! Tôi đã mở một công ty tư nhân niêm yết, có thể sắp xếp cho cậu một công việc dọn dẹp, một tháng có thể kiếm được năm nghìn nhân dân tệ, đủ để nuôi sống gia đình của cậu."
"Cảm ơn, có điều bây giờ tôi cũng không cần."
Lâm Phong rất khách khí đáp lại.

Anh biết Vân Cảnh Sơ đang ở đây đắc ý, lấy le, nhưng anh cũng chỉ cười cho. qua mà thôi.
Mười năm trôi qua, mỗi người đều có thay đổi lớn, có gia đình của mình, có sự nghiệp của riêng mình.
Bây giờ gặp lại, việc so sánh ai thành công hơn là điều dễ hiểu.
"Cậu phải biết là bây giờ đã không thể so với mười năm trước nữa rồi! Hoàn cảnh kinh tế không tốt, ngay cả việc dọn dẹp ở công ty tôi cũng có rất nhiều người đến nộp đơn xin vào làm! Tôi đây nể tình cậu là bạn học cũ đấy, nếu không tôi sẽ không nói vậy đâu.
Vân Cảnh Sơ vòng tay qua vai Lâm Phong, tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Lâm Phong nghe vậy đang muốn đáo lời thì đúng lúc này, một giọng nói êm ái truyền từ nơi cách đó không xa.
"Vân Cảnh Sơ, anh đang nói chuyện với ai thế?"
Lâm Phong rời mắt nhìn qua, bắt gặp một dáng người xinh đẹp.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng lệch vai, đôi chân thon dài thẳng tắp. Vóc người duyên dáng đ ẫy đà, đường nét sống động, ngực tấn công mông phòng thủ, khí chất tao nhã, toàn thân tỏa ra sức hút thành thục của phái nữ, dọc theo đường đi đã thu hút không ít ánh nhìn của các nam sinh.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, lại là một nữ doanh nhân ưu tú thành đạt khác!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.