Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 17: Đời người có bao nhiêu cái mười năm chứ




Lâm Phong nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng đưa tay phải của mình ra, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tia lửa nóng bỏng.
"Đây là linh hỏa, do đốt cháy linh khí mà có, nhiệt độ trung tâm cao tới mấy nghìn độ, có thể nói là có thể dễ dàng đốt cháy 99% vạn vật trên trái đất này.
"Tiểu Dao, thật ra anh biết em rất khó chấp nhận được loại chuyện như tu tiên này, nhưng nó thực sự tồn tại! Về sau anh cũng sẽ dạy eml”
"Mười năm trước, anh bị một cao nhân tu tiên bắt đi, ông ấy mạnh mế ép anh phải tu tiên. Mười năm sau, ông ấy từ trần thì anh mới có thể trở về."
"Nói thật, anh rất xin lỗi em, cũng xin lỗi ba mẹ! Cho nên cho dù em có oán hận anh thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không tức giận, bởi vì anh biết trong lòng em cũng rất ấm ức."
"Anh... Anh đừng nói nữa!"
Lâm Vân Dao che miệng lại, nước mắt trào ra.
Tuy loại chuyện như việc tu tiên này thực sự rất đáng kinh ngạc, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng.
Nhưng đối với cô mà nói, điều đó có phải thật hay không cũng không quan trong!
Cô ấy chỉ cần một lý do mà thôi!
Một lý do để cô ấy tha thứ cho anh trai mình, dù là lý do này rất không chân thật.
"Em vừa mới... gọi gì cơ?” Giọng nói Lâm Phong khẽ run lên.
"Anh... Em vừa gọi anh là anh! Là em hiểu lầm anh, là em ngang ngược cố chấp, là em tùy hứng vô lý! Anh trai!"
Lâm Vân Dao cũng không nhịn được nữa mà nhào thẳng vào lòng Lâm Phong, nước mắt không ngừng tuôn ra sau tiếng khóc.
Giờ phút này, tất cả ấm ức, tất cả bất mãn, tất cả ưu sầu buồn khổ đều bộc lộ ra ngoài, hóa thành nước mắt thấm ướt lồ ng ngực của Lâm Phong.

Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng em gái, tròng mắt cũng hơi đỏ lên.
Cứ như vậy mãi cho đến đêm khuya tiếng khóc của Lâm Vân Dao mới dần dần ngừng lại!
Sau khi khóc lớn một hồi. Cô ấy dựa vào lòng anh trai ngủ rất ngon lành, ngủ rất an ổn.
Tám năm trước, từ khi ba mẹ qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy ngủ sâu giấc như vậy.
"Ngủ đi, ngủ đi! Từ nay về sau sẽ không còn kẻ nào dám bắt nạt em nữa hết. Tất cả những kẻ dám bắt nạt em trước đây, anh cũng sẽ không bỏ qual"
Lâm Phong nhẹ nhàng đặt em gái lên giường, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương.
Trời đã về đêm.
Lâm Phong một mình đi ra ngoài cửa, nhìn những vì sao trên bầu trời, dáng vẻ thất vọng và mất mát.
Sau những lời em gái vừa nhắc đến, người phụ nữ hàng đêm ám ảnh giấc mộng của anh lại một lần nữa xuất hiện trong đầu anh.
Khuôn mặt tươi cười ấy... Cô gái dễ thương tràn đầy sức sống ở trước mặt anh kia...
Anh cho rằng mình đã có thể quên đi, nhưng lúc này anh lại phát hiện mình vốn không thể quên được.
Vừa nghĩ cuối cùng anh cũng không nhịn được mà lấy điện thoại mới mua từ trong túi ra, đăng nhập vào tài khoản Penguin mà mười năm qua anh chưa từng đăng nhập vào.
Vừa vào, có đủ loại tin nhắn được gửi tới.
Có bạn học cũ, có bạn thân năm đó, cũng có Trần Y Nặc...
Lâm Phong kéo một hồi, phần lớn là tin nhắn gửi tới từ mười năm trước!
Bạn học và bạn thân đều đang hỏi anh đã đi đâu?
Tại sao vừa tốt nghiệp đại học một cái mà đã không tìm thấy người đâu nữa? €ó phải làm ăn phát đạt rồi là không để ý đến đám bạn cũ bọn họ nữa không?
Còn có mấy người tìm anh để vay tiền, nhưng anh không trả lời nên sau đó đã block anh!
Trần Y Nặc cũng nhắn rất nhiều: Hỏi anh ở đâu? Ở đâu? Có tới cưới mình hay không?
"Lâm Phong, anh còn không tới thì ba em sẽ gả em cho người khác đấy." "Lâm Phong, anh đừng không trả lời em, em sợ."
Một tin nhắn gần nhất là ba năm trước đây: "Lâm Phong, tôi thực sự hối hận khi quen biết anh!"
Nhìn những dòng tin nhắn này, trong lòng Lâm Phong cực kỳ khó chịu.
Anh gõ chữ vài lần, muốn cố gắng trả lời gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì cả.
Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ trả lời tin nhắn thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cũng sẽ chỉ làm xáo trộn cuộc sống bình yên mà Trần Y Nặc khó khăn lắm mới có được mà thôi!

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Phong lén lút vào trang cá nhân Penguin của Trần Y Nặc.
Trong trang cá nhân của cô ấy, Lâm Phong nhìn thấy một vài ảnh của cô, có bản thân cô, còn phần nhiều hơn là ảnh của cô ấy với một bé gái khoảng năm sáu tuổi.
Nói vậy cô bé này chính là con gái của Trần Y Nặc sao!?
Trong hình, khuôn mặt của Trần Y Nặc đã già đi không ít, có vẻ như cuộc sống không được như ý, đã không còn là cô thiếu nữ hoạt bát, ngây thở và đáng yêu như năm đó nữa!
"Y Nặc...
Lâm Phong nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ cảm thấy đau khổ đến mức không thể thở nổi.
Anh thực sự rất yêu, rất yêu người phụ nữ này, nhưng thế thì đã sao?
Mười năm rồi!
Tròn mười năm!
Đời người có bao nhiêu cái mười năm chứ?
"Phước đức ba đời gặp được em, cho dù bi thương cũng là tình!"
"Y Nặc, hy vọng từ nay về sau em nhất định phải hạnh phúc!"
Dưới ánh trăng, dáng người Lâm Phong dường như vô cùng ủ rũ và cô đơn.
Tuy giữa hai người không thể nào tiếp tục chuyện năm đó được nữa, nhưng anh vẫn quyết định sau khi thu xếp xong xuôi chuyện nhập học của em gái thì phải đi thành phố Vân Xuyên tìm Trần Y Nặc.
Cho cô ấy một khoản tiền cả đời tiêu không hết, là điều duy nhất mà anh có thể làm!
Cùng lúc đó.
Trước nơi biệt thự bị phá hủy, một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đàn ông có khuôn mặt dài, mũi ưng, trông cực kỳ nham hiểm, vừa nhìn đã biết rất khó dây vào.

"Thủ đoạn thật là tài, đây là dùng thuốc nổ để nổ tung sao? Là ai dám động đến Tam Khẩu Đường của tao!"
Tên đàn ông trung niên nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo tột cùng. Sau đó ông ta lấy điện thoại gọi đi, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.
"Cậu Tư Đồ, Trịnh Thiên Hổ đã chết! Biệt thự đã bị kẻ khác dùng thuốc nổ phá hủy, đoán chừng toàn quân đã bị diệt."
Vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.
"A Đạt, tôi nhớ Trịnh Thiên Hổ đã lắp một camera giám sát ẩn trên cây đa bên phải biệt thự, ông kiểm tra thử xem xem có manh mối gì không!"
A Đạt nghe vậy thì lập tức nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy được một cây đa ở gần đó, cũng tìm được một cái camera lỗ kim.
Ông ta ghi chép của camera ra và kiểm tra, trong video xuất hiện một thanh niên với khuôn mặt sầu muộn và mái tóc dài.
Chỉ thấy thanh niên này phất phất tay một cái toàn bộ biệt thự đã ầm ầm đổ xuống, sau đó thanh niên này bước ra khỏi khu vực camera giám sát.
"Quả nhiên là dùng bom kích nổ!" A Đạt híp mắt lại.
Hiển nhiên là ông ta không thể nào cho rằng thanh niên này phất tay là có thể làm cho một ngôi biệt thự đổ xuống được!
Ông ta chỉ cho rằng thanh niên này đang cầm một cái điều khiển bom, động tác phất tay ấy cũng chỉ là đang bấm nút kích nổ mà thôi!
"Thế nào rồi?"
"Là một thanh niên tóc dài làm! Cậu ta đã chôn bom xuống xung quanh biệt thự của Trịnh Thiên hổ, sau đó cho nổ tung toàn bộ biệt thự!"
"Được, lập tức điều tra thận phận của nó cho tôi! Tôi đây cũng muốn xem thử xem là ai dám động đến người của tôi!"
"Rõ! Cậu Tư Đồ!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.