Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 11: đây có phải là thật không




Đám đàn em sau lưng gã đồng loạt rút dao, cười gằn xông lên.
Tổng cộng có tám người đàn ông, mà họ còn cầm dao!
Tám đấu một!
Để xem anh thắng bằng cách nào!
Nhưng ngay sau đó!
“Rầm!”
“Bốp!”
“Rắc!”
Nhưng tám người đàn ông cầm dao xông tới lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong!
Lâm Phong vẫn một mặt không cảm xúc, cứ một đấm xử gọn một anh bạn nhỏ.
Trong tích tắc, chỉ vẻn vẹn khoảng mười giây, tám người đàn ông hung hãn kia đã bị Lâm Phong hạ gục, cũng không biết đã gãy bao nhiêu chỗ xương trên người.
Miệng còn liên tục hộc ra máu, trên mặt be bét máu thịt, nhìn mà thấy rợn tóc gáy.
“Mạnh… Mạnh quá!”
Khi nhìn thấy cảnh này, Lý Tiểu Khả vô cùng chấn động!

Có chắc là không phải đang đóng phim không?
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Phong bằng đôi mắt sáng ngời.
Chỉ cảm thấy ông chú râu ria xồm xoàm, nét mặt u buồn này bỗng trở nên cực kỳ đẹp trai.
Đây có thật là anh trai của Tiểu Dao không vậy?
Lâm Vân Dao cũng hết sức kinh ngạc.
Từ chuyện xảy ra tối qua, cô ấy đã biết anh trai mình khá mạnh, nhưng không ngờ anh ấy đã mạnh đến mức này!
Lấy một đấu tám mà còn nhẹ nhàng thoải mái như thế!
Một người như vậy sẽ trở về giành phí phá bỏ di dời với cô ấy ư?
“Không… Không thể nào!”
Anh Kê đần cả người ra, cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Khó có thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt!
Điều này có hơi khoa trương quá rồi, với sức chiến đấu này, cho dù ở đường khẩu cũng chẳng được mấy người có thể đạt tới!
“Đến lượt mày!”
Lâm Phong bình tĩnh nhìn về phía anh Kê.
Anh Kê run lên, lùi về sau liên tiếp mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.
Đối mặt với một kẻ đáng sợ như vậy, gã hầu như không có chút ý định chống cự nào.
“Mày… Mày không được qua đây!”
“Chát!”
Lâm Phong tát anh Kê văng ra xa bốn năm mét, răng cũng bị rụng không biết bao nhiêu chiếc.
Nhưng anh Kê vẫn không dám hó hé gì, gã chỉ chật vật bò dậy, liên tục dập đầu, run rẩy nói:
“Đại ca… Em sai rồi! Em biết lỗi rồi, nếu biết trước anh lợi hại như vậy, dù có bị đánh chết em cũng không dám đi dỡ nhà anh đâu!”
Lâm Phong vẫn giữ vẻ không cảm xúc, đạp một chân lên mặt anh Kê.
Mà vào lúc này.

Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả hoảng sợ hét to lên:
“Lâm Phong, cẩn thận!”
“Chú ơi, cẩn thận!”

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn qua thì thấy người lái xe ngồi trên xe cẩu xúc đất điều khiển cần cẩu đánh về phía mình.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt anh Kê có vẻ kích động thoáng qua, nếu không phải vì đang bị đạp lên mặt, gã đã phấn khích nhảy cẫng lên luôn rồi!
Mày lợi hại lắm cơ mà?
Để xem mày lợi hại hay xe cẩu lợi hại hơn nào!
Nhưng.
Một giây sau.
Lâm Phong bình tĩnh đưa một tay ra.
Bàn tay đầy vết chai kia lập tức đụng độ với xe cẩu xúc đất.
“Ầm!”
Một tiếng nổ mạnh trầm đục vang lên!
Rồi sau đó.
Cần cẩu xúc đất có thể nghiền nát bê tông kia cứ thế khựng lại ngay giữa không trung!
Bất kể động cơ xe cẩu có gầm rú thế nào, bốc khói ra sao, chiếc cần cẩu vẫn không hề nhúc nhích, bị Lâm Phong chặn lại bằng một tay.

Nhìn thấy cảnh này, người điều khiển xe cẩu và anh Kê đều nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả thì che miệng, đôi mắt sáng ngời trợn to lên…
Mẹ nó…
Đây có phải là thật không?
Đây là điều mà con người có thể làm được ư?
“Chơi có vui không?”
Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía người trong buồng lái, bình tĩnh hỏi.
“Vui… Không… Không vui!”
“Hu hu, tôi không chơi nữa, chẳng vui chút nào cả, tôi muốn về nhà!”
Người lái xe đã từng gặp chuyện như vậy bao giờ đâu?
Gã sợ tới mức khóc oà lên, muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện chân mình đang run rẩy, hoàn toàn không thể đi nổi.
“Đừng khóc, để tao đưa mày về nhà.”
Lâm Phong nhặt một hòn đá nhỏ từ dưới đất lên, sau đó búng nhẹ về phía người lái xe.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.