Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 105: Trở Về






Dưới ánh trăng đang lên, Ralf lao vút đi trong khu rừng bạch dương với nỗi lo lắng.
Để giữ thăng bằng, đôi chân giả làm bằng thép đàn hồi hình chữ J của Con Quỷ Trong Gió có bề mặt tiếp xúc đất khá lớn.
Mặc dù khi đi trên đường phẳng thì nó tạo ra cảm giác khá kỳ lạ, nhưng đáng ngạc nhiên là diện tích tiếp xúc lớn này lại giúp gã tương đối dễ dàng lướt đi trên mặt tuyết, đặc biệt là với khả năng khống chế gió của Ralf, quả thực là chẳng khác nào đi trên đất bằng.
Tuy nhiên, Ralf chưa bao giờ có kinh nghiệm lần theo dấu vết trong tuyết, cũng như chưa từng sống ở một nơi phủ đầy tuyết như phương Bắc.
Chỉ có thể chứng kiến tuyết rơi lẻ tẻ theo mùa ở Lãnh địa Trung Ương, và thời tiết ở năm tòa thành phía Đông Nam Liên minh Camus thì lại càng khô ráo và ấm áp.
Vì vậy, mặc dù là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của cỗ xe của Serena và đuổi theo, nhưng Ralf vẫn gặp phải khó khăn cực lớn trong quá trình truy đuổi.
Dị năng điều khiển gió cho phép Ralf có thể đi lại dễ dàng, như cá gặp nước trong con phố Chợ Đỏ đông đúc và chật hẹp.
Và tốc độ của gã tại khu rừng bạch dương chằng chịt cây cối cũng không hề chậm tí nào.
Thế nhưng gã phải tìm thấy đứa trẻ kia.
Đứa trẻ đã mang lại cuộc sống mới cho Con Quỷ Trong Gió.
Ralf xuyên qua một rừng cây và nhìn thấy một mặt tuyết bằng phẳng ở phía trước.
Đôi mắt gã đột nhiên tập trung vào một chỗ!
Ralf run lên, đáp xuống mặt tuyết.
Dưới ánh trăng, một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ nhẹ nhàng buông tay ra.
Một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi, với hai tay bị trói sau lưng, trượt khỏi tay nàng mà không có bất cứ phản ứng gì và rơi xuống mặt tuyết tựa như một con mồi đã bị giết hại.
Không nhúc nhích chút nào.
Người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ kia quay lại nhìn Ralf, rồi liếm môi và nở một nụ cười kỳ dị.
‘Không.’
Ralf khó mà tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.
Gã quỳ rạp xuống mặt tuyết và vươn đôi tay run rẩy về phía cậu bé đang nhắm nghiền mắt kia.
‘Không có hơi thở.’
‘Không có nhịp tim.’
‘Không có tiếng mạch đập.’
‘Không.’
‘Đứa trẻ ấy.’
‘Đứa trẻ như một ông cụ non ấy.’
‘Đứa trẻ đã cho mình một sự lựa chọn.’
‘Đứa trẻ đã cứu mình khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng.’
‘Đứa trẻ đã dạy chữ, dạy ngôn ngữ kí hiệu thần kỳ cho mình.’
‘Đã chết.’
‘Không.’

Ralf ngẩng đầu lên.
Biểu cảm trên nửa khuôn mặt bị che khuất sau chiếc mặt nạ của gã không rõ ràng.
“Sao?” Serena Corleone nghiêng đầu và chớp mắt đầy quyến rũ.
“Hmm, đến đây để tìm Thales bé bỏng à?”
Ralf siết chặt nắm đấm, từ từ đứng dậy.
Đôi mắt tràn ngập lửa giận và lòng căm thù của gã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp kia.
“Rất xin lỗi, nhưng mà nó ngủ mất rồi.” Serena cười khúc khích.
“Tìm nó trong kiếp sau nhé.”
Trên mặt tuyết bỗng nổi một cơn gió lớn.
Serena bỗng biến sắc!
Gió càng lúc càng mạnh.
Bông tuyết bay tán loạn quanh bộ quần áo xộc xệch của gã.
Ralf nhìn chằm chằm vào Serena.
Gã không biết người phụ nữ đứng trước mặt này mạnh đến cỡ nào.
Nhưng gã sẽ dùng mọi khả năng để cô ta phải trả cái giá lớn nhất có thể.
‘Như vậy thì món nợ mình nợ đứa trẻ kia.’
‘Sẽ trả hết.’
Tuy nhiên, chỉ ngay giây phút tiếp theo, Ralf hoảng sợ phát hiện ra rằng cả người mình cứng đờ.
Không thể di chuyển.
‘Chuyện gì thế?’
Gã đảo mắt.
‘Là… người phụ nữ này?’
Serena cười phá lên đầy thích thú.
Nàng chưa bao giờ rời mắt khỏi Ralf để duy trì “Ánh Mắt Hóa Đá”.
“Đám trẻ thời này”, nàng bĩu môi và lắc đầu như thể đang thất vọng, rồi tặc lưỡi và nói với Ralf đang cứng đờ tại chỗ.
“Đánh nhau đều cần dùng não à?”
………
‘Tối quá.’
‘Đen quá.’
‘Không cảm nhận được thời gian.’
‘Cũng không cảm nhận được không gian.’
‘Tại sao đột nhiên lại sáng?’
‘Sáng quá, chói mắt quá.’
‘Đây là đang… nhớ lại?’
‘Nhiều ký ức quá.’
Từng cảnh tượng quen thuộc, hoặc xa lạ vụt nhanh trước mắt cậu.
Nó vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng chỉ còn lại một giọng nói lộn xộn.
[Định lý giới hạn trung tâm cung cấp đầy đủ cơ sở cho việc lấy mẫu ngẫu nhiên của chúng ta… Tập trung vào! Nếu học giỏi những điều này thì sau khi ra trường, ít nhất thì các anh chị cũng có thể xin vào bất kỳ Phòng Nghiên cứu thị trường của hầu hết các công ty…]
‘Đây là cái gì?’
[Tập Nhân, nếu đến một thế giới khác đang chờ được giải cứu, thì liệu cậu sẽ cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, làm ruộng, phát triển khoa kỹ, hay tranh bá tứ phương… Cậu có muốn thay đổi nó không? – Bỏ đi, từ trước đến giờ chưa ai có thể nắm bắt được những thay đổi của xã hội… Trừ phi mình là Thần Sáng Thế… – Được rồi, kết luận là: vấn đề cậu hỏi này không có nghĩa.
– Ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ kia là cái gì thế?]
Giọng nói rất quen thuộc…
[Các vấn đề về giai cấp thường được kết hợp với bất bình đẳng, giáo dục, thu nhập, vốn, đây đều là những thuật ngữ phổ biến… Blau và Duncan, hãy nhớ hai vị học giả này.
Họ sẽ là cơn ác mộng của các anh chị trong hai năm tới… Trong thời đại này của chúng ta, nếu như không biết sử dụng Mô hình Tuyến tính Log thì đừng có mơ mà đi thực hiện phân tích về phân tầng xã hội…]
‘Lộn xộn quá… Tại sao chẳng có logic nào trong những tổ hợp này?’
[Đừng có bối rối như vậy! Nói một câu thôi, chúng ta có đến với nhau không… Cậu nhíu mày làm cái gì?]
‘Tại sao tất cả mọi thứ giống như đã từng quen, nhưng lại cứ như thể bị ngăn cách bởi một lớp sương mù…’
[Chìa khóa Mô hình hồi quy Logistic chính là hàm xác suất này, Mô hình Probit thực ra rất giống với nó… Nếu bạn chỉ hiểu về hồi quy tuyến tính thông thường chứ không hiểu về hồi quy logistic, thì đừng nói là mình đã từng học mô hình hồi quy… Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là tôi cảm thấy làm như vậy rất xấu hổ…]
‘Mình đang ở đâu…’
[Mọi người đều coi ông ấy như một trong ba bậc thầy vĩ đại, nhưng so với lập luận khoa học và luận chứng phong phú của Weber thì những tư tưởng triết học mà ông ấy nghĩ ra khi còn ngồi trên ghế nhà trường chẳng khác nào… Một số học giả cấp tiến, bao gồm cả tôi, cho rằng đây chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với ngành học của chúng ta…]
‘Đây là cái gì… Tại sao những cái tên đó lại quen thuộc quá…’
[Mạng xã hội one-mode có thể được mô phỏng bởi một ma trận đối xứng, còn mạng xã hội two-mode thì sẽ phức tạp hơn một chút… Nhìn cái đống biểu cảm ngu xuẩn này, các anh chị chưa học đại số tuyến tính à… Chưa học toán cao cấp, thế mà cũng dám nghĩ rằng mình sẽ học giỏi môn này? Thối lắm!]
‘Khoan đã, hình như mình biết những thứ này… thậm chí đã từng học, từng viết, từng dạy…’
[Mẹ không biết làm việc vất vả như vậy để con đọc nhiều sách như thế thì có lợi ích gì, nhưng họ Ngô nhà chúng ta luôn nghĩ như này: Kiến thức có thể không phải lúc nào cũng hữu ích, nhưng nó luôn vô giá…]
‘Ai đang nói chuyện… Rốt cuộc những thứ này là cái gì!’
[Ví dụ như: giáo viên, vị trí trường học, tính chất lớp học, thu nhập của phụ huynh, các yếu tố khác nhau ảnh hưởng đến kết quả học tập của học sinh luôn đóng vai trò ở các mức độ khác nhau.
Một số ở cấp độ cá nhân, một số ở cấp độ lớp học, còn một số ở cấp độ trường học.
Nếu như không phân chia tác động ở các cấp độ khác nhau mà chỉ đơn giản giả định rằng chúng có cùng tác động xuyên suốt, thì kết luận được rút ra cho vấn đề “Kết quả học tập của học sinh bị ảnh hưởng bởi điều gì nhiều nhất” sẽ không có tính thuyết phục… Vì vậy, Mô hình hồi quy phân cấp thường được sử dụng trong sư phạm ngày nay để khắc phục điểm này.
Nguyên tắc này cũng có thể được áp dụng trong nghiên cứu của chúng ta…]
‘Mình biết… Mình chắc chắn biết… Chết tiệt, tại sao lại không thể nhớ ra!’
[Marx và Weber có những ý kiến trái ngược hoàn toàn về tính tự chủ của một quốc gia… Sự khác biệt giữa hai loại quyền lực nhà nước theo định nghĩa của Mann là… Các anh chị chưa đọc văn bản đó à? Chưa đọc xong? Thế sao không ngủ ít đi một chút?]
‘Khoan đã, ta là ai… Ta là ai?’
[Nhóm theo trường phái của Skocpol bắt đầu xem xét lại về lược đồ xã hội của Marx và Lý thuyết vĩ mô của Parsons… Xã hội gắn liền với lịch sử có thể không hoạt động giống như họ mong đợi… Phân tích lịch sử trên các phương pháp truyền thống đã trở lại với tầm nhìn của chúng ta theo cách này…]
‘Ta là ai?’
[Đừng cho rằng các phương pháp định tính không cần phải đo lường.
Hoàn toàn ngược lại.
Chúng ta không có các tiêu chuẩn khoa học rõ ràng và rành mạch để đo lường, vậy nên mới phải cần luận chứng để giải thích bản chất khoa học của “lý do sử dụng phương pháp này”, nhằm giúp trục nghiên cứu đi sâu, gắn liền với toàn thể… Nếu không, nó chẳng khác gì viết một bài báo cả...!Thế thì chẳng bằng chuyển chuyên ngành sang báo chí và đi làm phóng viên, tôi xin cam đoan anh chị có thể kiếm được nhiều hơn…]
Aaaaa…
Tuy nhiên, giọng nói tiếp theo rõ ràng hơn rất nhiều, và nó càng khuấy động ký ức của cậu hơn.
[Beth, bất kể dùng biện pháp gì, phải giữ nó lại ở vương đô, nó sẽ sống sót… Ôm lấy nó, đây là dòng máu của tôi! Cô biết tính tôi rồi đấy.]
[Đứa bé này tên là Thales… Phân tới phòng thứ sáu, nhìn cái bộ dạng ngu ngốc này… Tao cam đoan mày không sống nổi tới năm thứ hai đâu, thằng nhóc ạ.]
[Không! Không! Đừng đánh tôi! Đừng! Tôi chỉ… chỉ… A!]
[Các cậu thực sự không muốn uống nước à? Rõ ràng nó ở ngay bên cạnh! Nghe mình nói này, mình có kế hoạch!]
[Tao tên là Karak! Nghe nói mày là thủ lĩnh phòng này? Từ hôm nay trở đi, tất cả phải nộp cho tao một nửa số tiền!]
[Đây là lọ thuốc cuối, không còn nữa! Em… Em về đi, đừng quay lại… Khoan đã…! Ở đây còn một ít quần áo cũ, em cầm đi…]
[Thằng nhóc, phải gọi là chị Jala!]
[Đạp một chân vào trời cao.
Siêu việt chư thần.
Nhìn xuống chúng sinh… Cậu có thể nói “Không”, nhưng lại chẳng thể từ chối nó.
Đây mới là lần đầu tiên mất kiểm soát mà thôi.]
[Tôi biết, ngài có thứ mà ông ấy không có.]
[Chẳng phải vua Nunn muốn công bằng sao… Dùng mạng sống của con trai ta, đổi lại mạng sống của con trai ông ta!]
Những ký ức khổng lồ chưa từng có hiện về trong tâm trí.
Chúng nghiền ép ý thức của cậu tới mức sắp phát nổ.
Thì bỗng.
Tất cả yên tĩnh trở lại.
Bóng tối lại bao trùm lần nữa.
Cậu buồn ngủ.
Có lẽ đã đến lúc phải đi.
Trở về nơi cậu đã đến.
Hoặc có lẽ… thiếp đi.
Đúng lúc này.
Có hai giọng nói xa lạ vang lên bên tai.
Một giọng nói có vẻ già dặn.
“Linh hồn này… Ôi, cao cấp chưa từng có… Ừm, Mẹ đã cảm nhận được.”
Giọng nói còn lại có vẻ sắc bén.

“Khoan đã, có mùi nguy hiểm… Giống sáu, bảy trăm năm trước…”
“Mày luôn cẩn thận và thận trọng quá mức… Yên tâm đi, Mẹ sẽ tự xử lý.”
“Quái lạ, Mẹ đang lưỡng lự, không thích, nhưng cũng không bài xích nó… Có bốn loại lực lượng đang kéo nó, hai loại hướng xuống dưới, một loại hướng lên trên… Sức sống thật mạnh mẽ, rõ ràng không có người cứu chữa ở trên kia, nhưng nó vẫn đang tiếp tục bay lên.
Với xu hướng này thì chỉ trong chốc lát nó sẽ quay trở lại trên kia… Còn có một loại lực lượng… Trời ạ…”
“Chuyện gì đáng sợ thế?”
“Mày đã từng nhìn thấy máu và linh hồn nào hỗn tạp như thế này chưa… Sao có thể? Trừ phi là Tháp Luyện Kim và Tháp Linh Hồn hợp tác…”
“Đừng hoảng loạn! Cứ làm đúng nhiệm vụ của mình, đừng có xía vào chuyện trên mặt đất… Huống hồ ba tòa tháp ma pháp vĩ đại đã bị hủy diệt hơn ngàn năm…”
“Ngàn năm, phải không? Trí nhớ dài hạn của tao càng ngày càng kém…”
“Mẹ đã đưa ra quyết định… Mặc kệ, để nó quay trở lại… Chuẩn bị mở cổng nghịch lưu.”
“Cổng nghịch lưu? Chắc chứ? Vừa mới trả một cái về hơn ba mươi năm trước… Quá ngắn, Mẹ cho phép tần suất này? Ít nhất cũng phải đợi cái lần trước quay lại…”
“Đừng hỏi.
Đừng nói.
Đây chính là ý chí của Mẹ! Cứ tuân theo!”
Ngay sau đó, cậu cảm giác được tất cả mọi thứ xung quanh rung động kịch liệt!
*Ầm*
*Rắc* *Rắc*
Một tiếng động như thể có cái gì đó vừa vỡ vụn truyền vào tai cậu.
Ngay sau đó, cậu hít được một ngụm không khí trong bóng tối và áp lực vô hình như vừa mới trồi lên khỏi mặt nước!
Đó không chỉ là không khí.
Mà còn là một thứ sức mạnh.
Sức mạnh vượt qua người phàm.
Cậu – Thales Jadestar – cuối cùng cũng nhớ ra mình là ai.
Và thứ cùng quay trở về còn có các giác quan của cậu!
Các lỗ chân lông trên khắp cơ thể mở ra ngay lập tức để đón nhận thông tin từ thế giới bên ngoài.
Các khớp xương chậm chạp cũng không còn bị ma sát vào nhau mà như thể được bôi trơn.
Máu tụ trên da như vừa nhận được lệnh quay trở lại mạch máu để cung cấp chất dinh dưỡng cho cơ thể.
Sau đó thì trái tim vốn đập quá nhanh vì thiếu oxy đã hồi phục lại nhịp đập chậm rãi và đều đặn – thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
Thales cảm nhận được.
Một luồng sức mạnh xuất hiện từ một nơi không xác định trên cơ thể và nhanh chóng lấp đầy cả người cậu ngay lập tức.
Nỗi đau đớn ở cổ họng dần biến mất, thậm chí cậu còn cảm nhận được rất nhiều vết thương nhỏ trong cơ thể cũng đang dần được chữa trị.
Rất nhanh, Thales cảm nhận được cái lạnh dưới chân và cơn gió dữ dội ở xung quanh, cùng với tiếng cười quen thuộc của Serena.
Chẳng khác nào người chết đuối vừa được cứu sống, Thales mở bừng hai mắt ra!
Ngay sau đó, cậu vừa run rẩy, vừa nhìn lên bầu trời và hít một hơi thật sâu như thể lâu lắm rồi chưa được gặp không khí.
“Hít…”
Tất cả giống như trước kia.
Cậu sống lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.