Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 102: Thức Tỉnh 1






Các trận chiến ở cấp Cực thường sẽ không có nhịp độ chậm và cường độ lớn như các trận chiến ở cấp Phàm và Siêu Phàm – thường thì nhìn chúng rất đáng sợ nhưng thực tế thì lại rất hao phí thể năng và sức mạnh.
Ngược lại, hầu hết những người ở cấp Cực đều là những tồn tại đáng sợ, có thể kiểm soát sức mạnh một cách linh hoạt và dễ dàng.
Bởi vậy, cuộc chiến giữa họ thường sẽ đơn giản, trực tiếp, tiết kiệm sức lực và thời gian nhưng lại cực kì hiệu quả và nguy hiểm.
Đối với bọn họ, chỉ cần một bên phạm phải một sai lầm nhỏ rồi bị lật ngược tình thế là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chẳng hạn như hiện tại.
Hestad ấn chặt Chris xuống đất với vẻ mặt vô cảm.
Móng vuốt bên phải của ông ta siết chặt lại, nhắm thẳng vào đầu Chris.
Cường độ sức mạnh của Hestad dần tăng lên khi mà cơ bắp dần co rút lại trong trạng thái hình dạng thật.
Chris khẽ cười.
“Ông bạn cũ, bất luận là sát cánh chiến đấu cùng nhau, hay là kẻ địch,” Hestad thản nhiên.
“Đều là niềm vinh dự của tôi.”
Ngay sau đó, nắm đấm của Hestad hạ xuống!
Với lực không thể ngăn cản.
Và nó chỉ còn mất nửa giây để chạm vào chóp mũi Chris.
Nhưng cũng trong nửa giây đó, Chris nhe răng nanh ra và gầm lớn!
Đôi cánh xương trên lưng ông ta xuyên qua mặt tuyết, những chiếc gai nhọn ở đầu cánh đâm thẳng về phía mắt Hestad.
‘Phản kháng trong vô vọng.’
Hestad – người đã trải qua vô số trận chiến – bật cười trong đầu.
Sau đó, với bản năng chiến đấu quen thuộc nhất của mình, ông ta nhanh chóng xoay cơ thể cường tráng của mình lại, thả lỏng tay trái đang giữ chặt Chris ra và tiếp tục đấm bằng tay phải xuống đất!
Chris nắm bắt thời điểm Hestad thả lỏng tay trái ra để dùng hai tay đập mạnh vào đất và đẩy vọt cơ thể bị thương nặng ngược về phía Hestad.
Nắm đấm kinh khủng của Hestad sượt qua tai và má trái dữ tợn của Chris, làn gió mạnh đi kèm xé toạc một lớp da, kéo theo một mảng máu, thịt đen ghê tởm.
*Bùm*
Nắm đấm của Hestad chạm xuống đất.
Hạt tuyết bắn tung tóe.
Chris bị xây xát mất nửa khuôn mặt.
Ông ta hú lên, mượn lực trên đà lao tới, co cánh tay lại và dùng khuỷu tay để đập mạnh vào phần giáp cứng trên lồng ngực Hestad với toàn bộ sức lực.
Hestad bình tĩnh nhìn đòn phản công của người bạn cũ.
Ông ta chặn cánh tay Chris lại bằng ngực của mình, sau đó co cơ bắp ở chân và lưng lại, đồng thời duỗi cánh xương ra để lấy thăng bằng.
Hestad hấp thụ một phần xung lực, di dời một phần xung lực, cuối cùng chỉ phải trượt hai inch trên mặt tuyết để hóa giải đòn tấn công của Chris.
Chris điên cuồng vỗ cánh, nhưng lại không thể đẩy Hestad lùi về sau thêm chút nào.
“Giãy giụa trong vô vọng.” Hestad to lớn lạnh lùng nói.
Trước khi Chris kịp phản ứng thì Hestad đã gầm lớn, sau đó nắm hai bộ móng vuốt của mình lại và đấm mạnh về phía giữa.
Hai cú đấm cực mạnh của Hestad lao về phía đầu Chris từ cả hai bên trái, phải.
Chris cũng phản ứng cực nhanh, lập tức duỗi thẳng khuỷu tay ra và đập vào hai cánh tay của Hestad để có thể phát lực trước khi hai nắm đấm chạm vào đầu.
Bởi tác động của Chris, hai nắm đấm của Hestad bị chệch khỏi đầu ông ta đúng một inch!
Hai nắm đấu có cựa đâm sầm vào nhau sau đầu Chris!
*Bùm*
Một tiếng nổ cực lớn khiến Chris – người vừa mới thoát khỏi cái chết – mất đi thính giác trong một giây.
Nhưng cũng may mà có khả năng khôi phục mạnh mẽ của ma cà rồng trong hình dạng thật, Chris lập tức điều khiển máu trong cơ thể tập trung vào não bộ để chữa lành đôi tai bị tổn thương.
Tuy nhiên, cuộc chiến còn chưa kết thúc.
Hestad không thèm để ý chuyện mình vừa bỏ lỡ một cơ hội giết chết đối thủ, mà đột ngột co hai tay lại, ôm chặt Chris vào trong ngực mình.
“Ông thích kiểu chết này hơn sao?” Hestad lạnh lùng nói, sau đó siết chặt vòng tay lại với một lực cực lớn.
Đôi tay đáng sợ của Hestad đang ghìm chặt nửa thân trên Chris ngày càng siết chặt lại, “Sau khi bóp nát hết xương trong cơ thể ông, thì tôi sẽ nhân từ móc trái tim ra.”
*Crack*
Tiếng xương bị vỡ ra từng khúc vang lên!
Chris rít lên vì đau đớn, nhưng cũng không có cách nào để thoát khỏi cái ôm tử vong của Hestad!
Hestad cười lớn, ngày càng ôm chặt Chris như đang ôm người đồng đội khi xưa.
Như là cái cách mà họ ôm nhau sau mỗi trận chiến đầy gian khổ khi còn trẻ, khi mà trong lòng mỗi người còn chưa chất chứa chút hận thù nào.
Đáng tiếc đó chỉ là vinh quang đã trôi qua, đã vĩnh viễn phai nhòa trong gió.
*Crack* Xương của Chris vẫn đang tiếp tục vỡ vụn.
“Trước khi chết, hãy cầu xin sự tha thứ của Bệ hạ đi!”
Vòng tay của Hestad ngày càng siết chặt hơn!
Nhưng đúng lúc này, Chris đang vô cùng đau đớn bỗng nở một nụ cười đầy khó khăn.
“Thời gian…” Ông ta nói trong nỗi thống khổ.
“Tới…”
Hestad ngẩn người.
‘Mấy giờ?’
Mặc dù vậy, Hestad không muốn lãng phí thời gian nên chuẩn bị tiếp tục dùng sức để siết chết Chris trong ngực.

Thế nhưng đúng lúc đó thì Hestad bàng hoàng nhận ra rằng lực ở hai cánh tay mình đang… càng ngày càng yếu đi?
‘Có chuyện gì thế?’
‘Tại sao sức mạnh của mình đang… biến mất?’
Hestad bắt đầu mất đi cảm giác ở hai tay của mình.
Ông ta cau mày, rồi dứt khoát buông Chris ra.
Ngay sau đó, Hestad kinh ngạc, không thể tin nổi khi nhìn vào hai tay của mình.
‘Không thể nào.’
Không rõ vì lý do gì, đôi tay của Hestad đã bất giác bị dòng máu đen của Chris ăn mòn mất một nửa!
‘Áo giáp ở hình dạng thật của mình… nó vốn không thể bị ăn mòn!’
Hestad nghiến răng, muốn hiểu rõ chuyện vô lý này.
Những trận chiến qua hàng trăm năm chẳng phải đã kiểm chứng điều đó rồi hay sao?
Chris nằm thở hổn hển trên mặt đất, rồi gượng cười.
“Haha, sức mạnh không ai có thể ngăn cản, sức phòng ngự không ai có thể phá vỡ?”
“Ông đã từng nghe câu chuyện về giáo và khiên ở vùng Viễn Đông chưa?”
Hestad giật mình, lùi lại một bước.
‘Cái gì? Từ lúc nào mà ông ta…’
Đôi tay của Hestad vẫn tiếp tục bị ăn mòn!
“Nắm đấm của ông là vũ khí sắc bén không thể cản phá, còn áo giáp của ông thì lại cứng rắn vô cùng”, Chris gian nan đứng dậy.
“Đã sắc bén, lại còn cứng rắn, kết hợp với sức mạnh có thể khuếch đại sánh ngang với loài rồng và bản năng chiến đấu đáng sợ, cũng như khả năng khống chế sức mạnh không gì sánh kịp của ông, quả thực là… Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra khi chúng chống lại nhau?”
Hestad húc mạnh một phát bằng đầu khiến Chris lại ngã văng ra đất!
‘Không.’
‘Không!’
Nhưng Chris lại gian nan đứng dậy thêm lần nữa và cười, “Hai cú đấm của ông ở sau đầu tôi… Vào khoảnh khắc mà chúng chạm vào nhau, một vết nứt cực nhỏ mà ngay chính ông cũng không ngờ tới đã xuất hiện trên đó.
Có lẽ sau khi cuộc chiến này kết thúc, nó sẽ tự chữa trị.”
“Nhưng đối với máu của tôi thì một cái khe nhỏ đấy đã đủ để chúng thẩm thấu vào, thấm vào trong lớp áo giáp mà không ai có thể phá vỡ của ông, đồng thời ăn mòn phần máu và thịt không có gì che đậy ở bên trong.”
Chris khó khăn nắm lấy hai nửa cánh tay của Hestad.
Máu đen trên đó đột nhiên gia tốc, thẩm thấu từ chỗ vết thương vào thẳng trong người Hestad với tốc độ cực nhanh.
Hestad nghiến răng, lắc người – máu đen đã ăn mòn vào những chỗ sâu nhất trong cơ thể ông ta.
“Đây là kết cục cho trận chiến của chúng ta, thổ dân bộ lạc.” Chris ho ra một ngụm máu và cười thảm.
“Chiến đấu với ông… quả thực là một vinh dự.”
Hestad không thể giữ vững được cơ thể nữa mà ngã xuống đất, sau đó thì ngửa mặt lên trời và gầm lên trong đau buồn và phẫn nộ.
………
“Còn chưa hiểu sao?” Katerina lạnh lùng thốt lên.
“Từ trước đến giờ làm gì có chuyện máu của ai cực bổ.
E rằng cô ta đã hồi phục ngay từ đầu rồi!”
“Người phụ nữ này là diễn viên bẩm sinh – từ đầu tới cuối cậu đều bị cô ta lừa rồi!”
“Giống như cái cách mà cô ta lừa tất cả những người của gia tộc Corleone vậy!”
Thales sững sờ nhìn Serena phiên bản trưởng thành.
‘Chẳng nhẽ… cô ta không hề bị thương nặng?’
‘Vậy nên hình dạng bé gái của cô ta…’
‘Và cái gọi là “đồng minh” với mình.’
‘Từ lúc nào…’
‘Lúc mới tới sảnh Mindis?’
‘Hay là lúc Morat tới chơi?’
‘Thậm chí là ở trang viên Vine?’
‘Không đúng…’
‘Vậy thì liên minh của mình và cô ta…’
Nhưng trận chiến một mất một còn giữa hai chị em ma cà rồng đã bắt đầu triển khai.
“Đừng mơ biến thành hình dạng thật,” Serena rõ ràng là người mạnh hơn.
Nàng phớt lờ cánh tay bị kẹp chặt bởi người em gái của mình, rồi nắm lấy cổ của Katerina một cách thô bạo bằng tay còn lại và cười, “Y như trước kia, em không có cơ hội.”
“Bà già xấu xí.” Katerina nói với vẻ khinh thường.
Sắc mặt Serena thay đổi.
Nàng quay về phía sau, huýt sáo.
Rolana, ma cà rồng cấp Siêu Phàm đứng theo trận chiến ở bên cạnh, lập tức xuất hiện ở phía sau lưng Katerina và tấn công bằng móng vuốt!
Katerina rít lên, nghiêng đầu để né, nhưng vẫn bị một móng vuốt đâm xuyên qua vai.
Serena ôm chặt lấy Katerina đang bị thương.
Cả hai đồng thời biến mất khỏi vị trí cũ, sau đó đột ngột xuất hiện giữa không trung cách đó không xa và đâm sầm xuống hai cây bạch dương.
*Ầm*
Tuyết và bụi tản ra, để lộ thân hình trần trụi của Serena.
Nàng cười khẽ:
“Bị tấn công liên tục và không thể biến thành hình dạng thật, cảm giác như thế nào?”
Với vẻ mặt lạnh tanh, Rolana xuất hiện cạnh hai người và giữ chặt Katerina tại chỗ.
Serena cười điên loạn, sau đó tung một cú đấm đi kèm với tiếng gió rít và gương mặt của người em gái!
*Bốp*
Katerina nhổ ra một ngụm máu và nghiêng người sang một bên.
Thales thầm hô không ổn.
Rõ ràng là thái độ của Serena đối với cậu đã không còn là “đồng minh” như trước nữa.
Vậy nên hiện tại, Nữ vương Bóng Đêm là hy vọng duy nhất của cậu.
*Bốp*
Cú đấm thứ hai của Serena giáng thẳng xuống mặt Katerina.

“Nhớ cảnh này không? Kat?” Serena mỉm cười hạnh phúc và nhắm thẳng vào khuôn mặt mềm mại của Katerina.
“Em gái thân yêu?”
Ánh mắt Katerina sáng lên.
Nàng xoay người, hất ngã Rolana ở phía sau với một tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời để lại một vết thương cực sâu bằng móng vuốt trên ngực Rolana.
Thế nhưng nàng lại không kịp ứng phó với Serena ở ngay trước mặt.
Cú đấm tiếp theo của Kẻ giết cha lại được tung ra!
*Ầm*
Cú đấm thứ ba này còn mạnh hơn hai cú trước.
Đập Katerina ngã văng ra tuyết!
Thales vừa lo lắng quan sát cuộc chiến, vừa tìm tiếm trong đống đổ nát của xe ngựa xem có vật gì có thể cắt đứt được dây thừng không.
Tuy nhiên, với nhãn lực của cậu thì hoàn toàn không thể theo kịp được tốc độ kinh khủng của ma cà rồng.
Về cơ bản thì cậu chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh ba người họ như đang “nhảy khung”.
(DG: frameskip)
Không phải Thales chưa nghĩ tới việc bỏ trốn nhân lúc hỗn loạn, thế nhưng cậu cũng hiểu rằng dựa vào đôi chân nhỏ bé của mình chạy trên mặt tuyết lúc hoàng hôn sẽ không thể nào thoát khỏi được sự truy đuổi của ma cà rồng – bất kể đó là phe nào.
Rolana bò dậy khỏi mặt đất, rít lên.
Serena thì nở nụ cười nham hiểm và tiến lên phía trước.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh quỷ dị bỗng phát ra từ Katerina!
“U… u… a…”
Serena biến sắc!
Nghe thấy âm thanh đó, Thales đột nhiên rùng mình!
Cậu bỗng cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng!
“A… u… u…”
Cậu thậm chí còn không thể giữ nổi thăng bằng mà ngã khuỵu xuống đất!
Đứng lên cũng không nổi nữa!
Thales vô cùng hoảng loạn.
‘Chuyện gì đang xảy ra?’
“U u… U…”
Thales di chuyển một cách khó khăn, ý thức dần mờ đi, như thể đã mất hết phương hướng.
Cậu đưa tay sang bên trái, thì hóa ra lại là đưa sang bên phải.
Cậu ngẩng đầu lên trời, thì hóa ra lại là vùi đầu càng sâu vào trong đống tuyết!
Sau khi vặn vẹo một lúc thì cuối cùng cậu cũng có thể dời tầm nhìn về phía chiến trường.
Về phía Katerina.
Đôi mắt màu tím của đối phương lúc này đã chuyển sang một màu đen tuyền.
Ngoài ra còn có một chất lỏng màu đen không rõ nguồn gốc đang chảy ra từ đó!
Rolana đứng bên cạnh thì cũng giống Thales, ngã vật ra đất như đang say rượu, miệng thì liên tục chửi mắng.
Thales ngạc nhiên.
‘Katerina đang…’
‘Khóc?’
Cậu chợt nhớ tới danh hiệu của Katerina.
Người Khóc.
‘Vậy nên… đây là khả năng của cô ta sao?’
Với chất lỏng màu đen chảy ra từ hai mắt, Katerina phát ra những tiếng nức nở quỷ dị đầy bí ẩn.
Sau đó nàng từ từ đứng lên, nhìn về phía người chị của mình.
“Tiếng Khóc Đêm Máu!” Serena vừa lắc lư cơ thể, vừa nói trong phẫn uất.
“Vậy mà lại có thể sử dụng ngay cả khi không ở trong hình dạng thật?”
Trong tiếng khóc quỷ dị này, Serena cố gắng hết sức, định đâm thủng lồng ngực của em gái mình trước khi ngã xuống đất!
*Bộp*
Thales kinh ngạc khi nhìn thấy nắm đấm của Serena bị một móng vuốt màu trắng có cựa xương sắc nhọn kẹp chặt lại.
Serena nhướng mày.
Katerina, người vẫn luôn bị áp chế từ nãy tới giờ, ngẩng cái đầu đang biến hóa cực nhanh của mình lên.
Tai nàng dài hơn, cặp răng nanh cũng sắc bén hơn, gai xương trồi ra, và cả khuôn mặt nàng trở nên trắng nhợt một cách kỳ lạ.
Thales sững sờ nhìn cả người Katerina to ra, biến hình, mọc ra đôi cánh xương màu trắng và từ từ hóa thành một con quái vật khổng lồ màu trắng.
“Hình dạng thật” chỉ có ở ma cà rồng cấp Cực.
*Bùm*
Trong tiếng kêu thảm thiết của Serena, nàng đã bị em gái mình đấm thủng phần bụng!
“U… Đúng vậy… U a… Chị gái của tôi… U!” Katerina trong hình dạng thật màu trắng mở to đôi mắt đen tuyền của mình ra và nói với giọng khàn khàn, “Em gái… A… Cũng rất yêu chị… U…”
Serena hét lớn, điên cuồng lắc người, nhưng lại bất lực trước tiếng khóc của Katerina.
“A u… Xem ra chị vẫn chưa hồi phục hoàn toàn… A a…” Bộ dạng vừa khóc vừa nói chuyện của Katerina trông cực kì đáng sợ.
“Ngược lại… U u… Tôi lại tiến bộ rất nhiều!”
“U u… Hiện giờ, tôi… U… thậm chí còn không cần biến thành “hình dạng thật” cũng có thể sử dụng Tiếng Khóc Đêm Máu!”
“… U u…”
“Khả năng cấm kỵ không phân biệt địch ta này!”
Katerina vừa sử dụng “Tiếng Khóc Đêm Máu” theo lời nàng, vừa nâng cánh tay đang xuyên qua phần bụng của Serena lên, và kéo Serena tới trước mặt mình, rồi để lộ ra một biểu cảm vừa khóc vừa cười.
Thales mừng thầm.
‘Thế này là… kịp dùng chiêu cuối sao.’
‘Cục diện trận đấu biến hóa… thật dọa người…’
Đôi cánh xương của Katerina chậm rãi kéo dài và bung ra.
Da thịt trên người nàng bắt đầu rụng xuống, có vẻ như chẳng bao lâu nữa nàng sẽ hoàn toàn biến thành một ma cà rồng thuần trắng trong hình dạng thật!
Nhưng.
“Ngay bây giờ, Rolana.” Serena thoi thóp.
Katerina nhíu mày.
Dường như Rolana, người đang nằm trên mặt đất, đã thích ứng với cảm giác mất phương hướng và thăng bằng này.
Cô ta bỗng ôm chặt lấy Katerina vẫn còn đang biến hình.
“Điện hạ Katerina, rất xin lỗi.” Nụ cười quyến rũ của Rolana chuyển sang vẻ chua chát.
“Nhưng đây là vì tự do.”
Một điềm báo chẳng lành ập đến trong lòng Thales.
*Bùm*
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân Rolana nổ tung và bắn tung tóe máu đen ra khắp một khu vực nhỏ.
Tưới ướt đẫm Katerina đang biến hình và Serena đang bị thương nặng.
Cả hai đều dùng cánh tay che lấy mặt để chặn những giọt máu đen đang rơi từ trên trời xuống.
Vài giây trôi qua.
Tiếng khóc quỷ dị đột nhiên dừng lại.
Và thay vào đó là tiếng hét thất thanh của Katerina!
“Aaaa… Đây là…”
Nàng giơ đôi tay run rẩy lên, nhìn vào máu đen trên đó và rít lên đầy hoài nghi!
“Máu đen độc!”
Sau đó, như thể bị tạt axit sunfuric như trong kiếp trước của Thales, cả người Katerina run rẩy, cơ thể trong trạng thái hình dạng thật cũng bắt đầu co rút lại!
Mất đi tác dụng của “Tiếng Khóc Đêm Đẫm Máu”, Thales ngồi dậy, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
‘Chuyện gì đây?’
Cũng đúng lúc này, Serena ôm chặt vết thương ở phần bụng và cất tiếng cười đầy man dại, vang khắp cả một vùng trời!
“Hahahahahahaha!”
Ngay sau đó, da thịt trên người nàng bong ra từng mảng và một chất sừng có màu đỏ như máu dần thay thế chúng!
Đôi tai dài ra, cánh xương đâm xuyên ra sau lưng, cựa xương và móng vuốt dần thành hình!
Chỉ trong nháy mắt, Serena đã biến thành một con quái vật khổng lồ đỏ như máu.
Ngoại trừ màu sắc thì nó gần như giống với kate.
Chỉ có một chút khác biệt.
Đó là cho dù hóa thành hình dạng thật, thì những đường nét trên khuôn mặt Katerina vẫn rất tinh khiết.
Còn Serena…
Thales rùng mình, nhớ lại cảnh mà mình không muốn nhớ lại nhất.
Cái miệng lớn màu đen kéo dài tới tận mang tai.
Cái mũi tối đen như mực, không có bất cứ gì trên đó.
Đôi mắt như hai lỗ đen không đồng đều.
Đây là…
Ngoại trừ thiếu đi làn da bị cháy đen ở bên ngoài…
Thì về cơ bản đây chính là phiên bản trưởng thành của Serena trong hình dạng xác ướp vào cái đêm mà Thales được chứng kiến ở trang viên Vine!
Thales đổ mồ hôi đầm đìa khi nhìn cảnh tượng này.
Cậu đột nhiên hiểu ra nghĩa của từ “Bà già xấu xí” mà Katerina hay dùng để gọi Serena.
‘Thật.’
‘Quá xấu đi.’
Serena, trong hình dạng thật không quá khiếm nhã, mở to cái miệng khổng lồ ra và để lộ những chiếc răng nanh lộn xộn.
Nàng gầm gừ với Katerina như thể đang gầm gừ với con mồi trong tay!
“Grừừừừừừ…”
*Roẹt*
Trong tiếng cười khàn khàn của Serena và tiếng hét thảm thiết của Katerina, đôi cánh xương của Nữ vương Bóng Đêm bị trực tiếp xé rách ra!
*Rắc*
Ngay sau đó, cánh tay trái của Katerina cũng bị xé rời!
Máu tươi vương vãi khắp nơi!
*Rắc*
Lần này là đến tay phải!
Katerina, người đã mất đi hai cánh và hai tay, điên cuồng gầm rú.
Thế nhưng Serena chỉ nở một nụ cười chiến thắng và đấm một phát mạnh khiến Katerina ngã sấp xuống mặt tuyết!
*Ầm*
Hình dạng thật đáng sợ của Serena giơ đôi móng vuốt màu đỏ dài gấp đôi so với của ma cà rồng bình thường lên và vung xuống!
*Xoẹt*
Nàng lạnh lùng cắt đứt hai chân Katerina!
Hình dạng thật của Katerina đã biến mất hoàn toàn.
Nàng hồi phục lại vẻ bề ngoài của một nữ vương áo đen đáng yêu đó.
Nhưng nàng cũng đã bất lực để lật ngược thế cờ rồi.
Thales ngây người nhìn tình thế bị đảo ngược này.
‘Không ổn.’
Cậu tự nhủ.
‘Rất không ổn.’
Với tứ chi bị cắt đứt, đôi cánh bị xé nát, Katerina không cam lòng mà nhổ ra một ngụm máu, sau đó nhìn Serena dần biến từ hình dạng thật trở về hình dạng bình thường.
“Trạng thái hình dạng thật của ma cà rồng cấp Cực rất đáng sợ”, Serena nói trong vẻ sung sướng và quyến rũ với người em gái đang nằm dưới mặt tuyết trong tình trạng cực kì đáng thương.
“Nhưng rất ít người biết rằng, quá trình chuyển đổi từ trạng thái bình thường sang hình dạng thật là quá trình chúng ta biến đổi các cơ quan trong cơ thể, tái tạo lại máu và các mô.”
Serena ngoắc chiếc áo choàng mà Rolana để lại sau khi hy sinh và khoác lên người.
Nàng ngồi xuống cạnh em gái mình và giả vờ cảm khái.
“Đây là lúc mà khả năng miễn dịch của ma cà rồng đối với các chất độc đặc biệt suy giảm xuống mức yếu nhất.”
“Nhất là có một ma cà rồng có cùng nguồn gốc và gia đình, tự nguyện hòa tan máu đen độc vào trong người và sau đó để cho em hấp thụ khi đang biến hình…”
“Có phải là một ý tưởng thiên tài không? Em cũng biết là ta rất đau đầu về cái “khả năng cấm kị” kia…”
Thales tìm được một mảnh gỗ sắc nhọn và liều mạng cứa vào dây thừng đằng sau lưng.

Thế nhưng nó hoàn toàn không dễ như trong phim ảnh trên TV ở kiếp trước!
Cậu không thể nhìn thấy sau lưng, cũng không biết nên cắt như thế nào cho hiệu quả, lại càng không biết dùng lực như thế nào!
‘Phải nhanh lên.’
‘Nếu không sau Katerina thì sẽ đến lượt mình!’
‘Làm sao bây giờ!’
Thales cắn răng, điên cuồng suy nghĩ.
Katerina, người đã không còn sức để phản kích, rít lên trong phẫn uất.
“Con chó cái phát rồ này!”
“Sử dụng cả mạng sống của thuộc hạ để… Cô có biết hòa tan máu đen độc vào trong cơ thể đau đớn đến cỡ nào không!?”
“Hahaha, ta rất thích nhìn cái bộ dáng đáng yêu này của em: chỉ biết dùng những lời buộc tội ngu ngốc để phản bác lại sau khi đã bị lật ngược tình thế vào đúng thời điểm mấu chốt…” Serena vỗ tay, cười lớn.
“Chắc hẳn Quân vương Dạ Dực cũng sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy ta mạnh mẽ như thế?”
“Câm mồm!” Katerina đã hét đến khàn cả cổ.
“Cô không xứng nhắc tới ông ấy!”
“Cô đã giết chết cha của chúng ta!”
“Kẻ giết cha!”
“Cha!” Serena đột nhiên quay lại với sắc mặt lạnh đến vô cùng.
“Mày vẫn còn gọi ông ta là cha? Cũng chỉ bởi vì ông ta cắn một nhát lên cổ?”
Như thể vừa bị đánh trúng vào điểm yếu, Katerina sững sờ trong giây lát, sau đó thì điên cuồng phản bác.
“Ông ấy đã cưu mang và nuôi dạy chúng ta!”
Nàng giãy giụa, ngẩng đẩu lên đối mặt với chị mình.
“Ông ấy ban tặng giọt thuần huyết cao quý nhất cho chúng ta!”
“Để chúng ta được sở hữu dòng máu của ông ấy, được thừa hưởng vinh quang, và thậm chí là còn kế thừa danh hiệu của ông ấy!”
“Ông ấy bảo vệ chúng ta như con ruột của mình!”
“Nếu không thì chúng ta chỉ là hai đứa trẻ mồ côi chẳng biết sẽ chết lúc nào ở trong những ngày hỗn loạn của Trận Chiến Chung Kết!”
Thales giật mình.
‘Trận Chiến Chung Kết?’
Serena di chuyển trong nháy mắt, sau đó thì bóp chặt cổ của Katerina và nâng lên.
“Kẻ giết cha” lạnh lùng nói với em gái mình một cách đầy chán ghét và khinh thường.
“Đứa em gái ngu xuẩn, cái gì cũng chẳng biết.”
“Chỉ biết nhớ về con búp bê mà ông ta tặng cho mày, chỉ biết nhớ về sự sủng ái mà ông ta dành cho mày!”
“Phải không, Kat?”
“Mày vĩnh viễn chỉ là đồ thích khóc nhè chỉ biết trốn tránh sau lưng tao mà thôi.”
“Mày cho rằng tao không biết cái cách mà mày nghĩ ư?”
“Cái cách mà mày nghĩ về ông ta?”
Ánh mắt của Katerina như thể bị đóng băng lại.
Nàng nhìn về phía người chị của mình đầy hoang mang.
Serena lạnh lùng tiếp tục:
“Mỗi khi người đàn ông kia quay trở lại lâu đài, thì mày luôn là kẻ ngu xuẩn đầu tiên chạy tới làm nũng…”
“Có bất cứ hầu gái hay quý cô nào biểu lộ một chút tình cảm với ông ta, mày đều sẽ chế nhạo, khiêu khích họ, sau đó thì ngấm ngầm trấn áp, để người cấp dưới cô lập họ…”
“Người Khóc? Một nửa số nước mắt của mày là vì sợ tao, còn nửa còn lại là bởi vì thích ông ta!”
Katerina đột ngột run rẩy!
“Đúng rồi, tao biết!” Serena chế nhạo.
“Kat, mày không chỉ ngưỡng mộ, sùng bái ông ta.”
Katerina lộ ra vẻ khó tin.
Dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của Thales, Kẻ giết cha nói chậm rãi, từng câu từng chữ một:
“Mày còn thích ông ta, khát vọng ông ta!”
“Mày yêu ông ta!”
Katerina run rẩy nhìn Serena, không nói nên lời.
Giây phút đó, Serena nở một nụ cười bí ẩn, thâm thúy, và đầy điên dại.
“… Mày yêu mến cái người đã ban cho mày cuộc sống thứ hai, yêu mến Quân vương Dạ Dực hùng mạnh mà khủng bố, đúng không?”
“KHÔNG!” Đôi lông mày của Katerina cau chặt lại, như thể nàng đang đắm chìm trong nỗi thống khổ và hoài nghi.
“Lại còn sai sao?” Serena lạnh lùng thốt lên.
“Mày chỉ ước gì bản thân mình là vợ, là nhân tình của ông ta, chứ không phải là con gái!”
Nhìn cảnh này, Thales sửng sốt.
‘Đây là…’
‘Nghiêm trọng…’
‘Luyến phụ tình kết?’ (Electra complex)
Thales cúi đầu, thở dài.
Đen đủi hơn là mạng sống của cậu còn phụ thuộc vào vị nữ vương này.
Cậu cố gắng đứng dậy.
‘Thực sự.’
‘Tại sao.’
‘Mỗi lần, cuối cùng.’
‘Đều phải là một mình mình.’
‘Giải cứu thế giới?’
Katerina đã bị thương nặng điên cuồng gào thét.
“Tình yêu xấu xí và vô liêm sỉ của mày”, ánh mắt của Serena trở nên lạnh lùng.
Nàng duỗi cặp móng vuốt đỏ thẫm của mình ra và cào nhẹ lên gương mặt trắng nõn của Katerina.
“Dừng lại tại đây đi.”
Đúng lúc này.
“Khoan đã!”
Serena hơi cau mày, quay lại nhìn Thales.
Thales đang dựa vào đống đổ nát của cỗ xe.
Cậu vùng dậy khỏi mặt đất và nhìn về phía Serena đang có vẻ mặt dữ tợn.
Dưới cái nhìn của Serena, cậu bước về phía chiếc quan tài đen kia.
Trang bị Phản Ma truyền kì.
Quan tài Đêm Tối.
“Nghe nói trong đây có một Ma Năng Sư?” Thales Jadestar thở hổn hển, gượng cười.
“Mà lại là cái loại có thể được thả ra?”
“Có muốn nhìn thấy hắn không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.