Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 79:






Ngươi nói muốn làm gì cơ!?
Nguyệt Hạ đập tay xuống bàn, tức giận quát lớn.
- Cái tên có lớn mà không có khôn này!? Ngươi biết cắt dây duyên sẽ có hậu quả như thế nào không?
- ....
Hàn Hạo trầm mặc, tay cầm chén trà không ngừng run rẩy.
Nữ thần này đúng là hổ báo, người như Dạ Thiên cũng dám chửi.
Trước giờ ngoài Vân Hy ra thì nàng ta là người đầu tiên cả gan quát tháo vào mặt ma vương như vậy.
- Ta biết.
Nhưng giờ cũng tới đường cùng rồi.
Ta không muốn con cáo đó lởn vởn quanh nàng ấy thêm lần nào nữa.
- Dạ Thiên, ta biết ngươi lo sợ điều gì.
Nguyệt Hạ đưa tay lên nắm lấy một sợi chỉ vô hình lơ lửng giữa không trung.
Ngay lập tức sợi chỉ liền xuất hiện.
Nhẹ nhàng toả ra thứ ánh sáng ấm áp.
- Dây duyên của bọn ngươi ta vẫn luôn kiên trì bảo vệ.
Nữ nhân tên Nguyệt Hạ này là Nguyệt Hạ Lão Nhân, thần kết duyên của thiên giới mấy trăm năm qua.
Nàng là vị thần se duyên cho cả tam giới.

Mọi cuộc tình trên thế gian này đều do nàng nắm giữ trong tay.
Nhưng bản thân nàng chỉ có sức mạnh đưa hai người đến với nhau, còn cắt đứt dây duyên là điều không thể.
Cho dù có đi chăng nữa, nó vẫn là một điều tối kị.
- Nguyệt Hạ đại nhân trước nay giúp đỡ bọn ta ra sao bổn vương đều ghi nhớ trong lòng.
Dạ Thiên sờ vào sợi chỉ mỏng manh trước mặt, trong lòng khó chịu không nguôi.
Nếu như không phải việc kết duyên chỉ riêng thần kết duyên mới có thể quản thì mấy cái sợi chỉ này đã bị hắn thẳng tay cắt đứt hết rồi.
- Nhưng chỉ một lần này thôi.
Có được không?
Hàn Hạo khựng người, hoang mang nhìn Dạ Thiên.
Không ngờ ma vương cao cao tại thượng lại có lúc lại phải thành khẩn cầu xin người khác.
Như vậy cũng có thể thấy hắn bảo vệ Vân Hy đến nhường nào.
- Dạ Thiên.
Nguyệt Hạ hiểu được nỗi lòng của Dạ Thiên.
Đặt tay lên tay hắn, ân cần an ủi.
- Mấy trăm năm qua ngươi vẫn không hiểu được sao? Trong chuyện tình cảm này ngươi không thể ép buộc hay giam cầm nàng ấy được.

Ngươi là đứa trẻ tốt, ta biết ngươi không có ý gì xấu.
Chỉ là bản thân ta đã trải qua chuyện này rồi, đủ để hiểu việc cắt nhân duyên sẽ chẳng có lợi lộc gì mà chỉ đem lại thêm đau đớn cho người gánh chịu mà thôi.
Ánh mắt Nguyệt Hạ trùng xuống.
Lờ mờ nhớ lại kí ức đau thương không thể xoá nhoà.
Mặc dù đã nghìn năm trôi qua rồi, Từng khoảnh khắc nàng vẫn nhớ như in giống như mới chỉ là ngày hôm qua vậy.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn vòng qua eo nàng, kéo mạnh về phía sau khiến Nguyệt Hạ ngã ngửa.
- Ngươi!?
- Ma vương đại nhân, ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy.
Bọn ta không thể xen vào.
Mong người có thể hiểu.
- Bọn ta cái gì mà bọn ta? Từ bao giờ công chuyện của ta lại thành của ngươi được?! Ưm...!Ưm...!Sao ngươi dám....!bị miệng lão nương!!
- ....
Bát Xà dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Dạ Thiên.
Liếc qua cũng thấy rõ hắn là đang muốn cảnh cáo nhưng tên mặt lạnh Dạ Thiên lại chẳng mấy quan tâm, ơ thờ đáp lại.
Nữ nhân bổn vương cũng đã có, không thèm động vào của ngươi.
- Sư phụ....
Giọng nói lí nhí vang lên khiến bốn người đều hướng mắt ra phía cửa.
Vân Hy đầu tóc rối bù rụt rè núp sau cánh cửa, đưa mắt quan sát hai người lạ mặt trong phòng.
- Đã dậy rồi sao? Mau lại đây.
Nàng cảnh giác nhìn bọn họ một lượt rồi co giò chạy một mạch đến bên Dạ Thiên.
Giống như con mèo nhỏ núp vào lòng hắn.
- Sư phụ, hai vị này là ai vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.