Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 74:






Dạ Thiên thẫn thờ ngồi bên bàn trà, không biết suy nghĩ cái gì mà Hàn Hạo ngồi bên cạnh làm trò mèo với hắn cũng không để ý.
Hắn nhớ lại lúc trên xe Vân Hy vô tình gọi cái tên mà hắn trước nay đều không ưa gì chủ nhân nó.
Nhưng nếu như nàng thật sự biết rồi thì nguy cơ cao tên đó đã ý thức được sự tồn tại của nàng.
Mặc dù hắn đã đồng ý với Thái lão sư đưa nàng về Thanh Sơn nhưng hắn muốn chậm trễ một chút.
Có thể là vài ba tháng.
Để nàng quen với hắn và tin tưởng hắn hoàn toàn.
Nói cách khác, hắn muốn nàng một lần nữa phải lòng hắn.
- Trời ơi.
Huynh nghĩ cái gì mà mặt mày đỏ hết lên vậy?
- Không có gì.
Dạ Thiên ngại ngùng đưa tay lên xoa xoa đôi tai đang nóng tới xì khói.
Không ngờ hắn lại suy nghĩ như vậy.

Hàn Hạo như đoán ra hắn đang suy tính chuyện gì.
Trong giây lát lật mặt biến thành lưu manh ngứa đòn.
- Có phải là chuyện tình ái của tiểu yêu kia không?
- .....
Gương mặt Dạ Thiên mới vừa hạ nhiệt được một chút đã bị Hàn Hạo chọc cho đỏ ửng lên.
Hắn cười thích thú, cả gan vỗ bôm bốp vào vai Dạ Thiên.
- Hahaha! Huynh đừng vội vã, chuyện tình cảm đâu phải muốn là được ngay.
Với lại con bé còn quá nhỏ, huynh còn chẳng biết được tuổi tác của nàng ta thì sao mà tấn công được.
Nói mới nhớ, đúng là hắn chưa biết nàng hiện tại bao nhiêu tuổi thật.
Với dáng dấp này của nàng, không nhầm thì mới được....!12 tuổi.
- Nhưng con bé đã nhớ lại về con cáo kia rồi.
- Nhớ lại hết rồi?
- Chưa hẳn.
Ta mới thấy nàng ấy gọi tên hắn thôi.
Dạo này cũng hay tránh mặt ta nữa.
Dạ Thiên thở dài, chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Căn phòng này nằm ở lầu năm của Vạn Hoa Lâu, cửa lớn hướng thẳng ra thác nước.
Là nơi mà hắn hay lui đến để thư giãn đầu óc.
Có điều lúc này hắn đâu còn chút tâm trạng nào mà ngắm với cả nghía.
Dù cảnh vật trước mặt đẹp đẽ thơ mộng nhường nào thì cũng không thể xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng hắn.
Năm mươi bảy chuyển kiếp rồi, hắn vẫn không biết làm sao để nàng trong lúc chưa nhớ ra có thể phải lòng hắn một lần nữa.
Do mị lực của hắn không đủ sao? Hay do hắn chưa đủ tốt với nàng?
Hàn Hạo cảm thán, người bằng hữu ngàn năm tuổi của hắn loay hoay không biết sao cho phải với vấn đề nam nữ.
Mặc dù trong lòng hai người luôn hiện hữu tình cảm dành cho đối phương nhưng lại không thể thổ lộ.

Cơ bản thì do nàng ta không nhớ gì cả.
Phần khác thì do tên ma vương đây ngáo ngơ trong yêu đương.
- Thôi đừng buồn.
Huynh ráng đợi thêm vài năm nữa.
Ta đoán vậy.
- .....
Mặt thế này là không đồng tình rồi.
Khoé miệng Hàn Hạo giật giật, thầm nhắn nhở hắn mau chóng ngậm miệng lại trước khi Dạ Thiên cho hắn một đòn.
Hắn vốn tự xưng là người biết điều, ngồi lại vị trí cũ im re không dám nói gì.
Được rồi, là do hắn lắm mồm.
Một nha hoàn lặng lẽ tiến vào, cẩn thận thay một bình trà mới cho Dạ Thiên.
Nàng ta mặt mày tái mét, không dám gây ra tiếng động gì vì hàn khí bức chết người của vương gia bên cạnh.
Người này đúng là có đẹp trai thật, có điều đáng sợ quá....
Lúc thay trà, cổ tay phải của nha hoàn đó vô tình lộ ra.
Hàn Hạo tinh ý nhìn thấy có điểm khác lạ, nhanh như cắt nắm lấy cổ tay nàng.
- Ngươi là người mới?
Hành động của Hàn Hạo khiến nha hoàn sợ run cả người, mấp máy không nói thành lời.
- Không có...!Nô tì...!đã ở đây được một năm rồi...
- Vậy hình xăm này....
Dạ Thiên không thèm liếc lấy một cái, chậm rãi nói.
- Là người của Tây Thi Vực biếu cho Nguyệt thần.
Nàng ta không muốn nhận nên lại vứt lại đây.
- À.
Vạn Hoa Lâu của huynh từ lúc nào biến thành cái thùng chưa đồ rồi?
Hàn Hạo nhẹ nhàng buông tay nha hoàn ra.
Nàng sợ hãi nhưng vẫn cố cúi đầu lễ phép.
Ra khỏi phòng liền co chân chạy biến.
- Huynh như vậy là quá đáng sợ rồi đó.
Dạ Thiên lờ đi không tiếp trò của hắn.
Hạn Hạo biết không làm gì được tên nhạt nhẽo này, buồn chán nhìn ra ngoài.
- Tây Thi Vực à?
Mắt Hàn Hạo như phát sáng, có vẻ quên mất vấn đề này vốn chẳng liên quan gì tới hắn.
Vui vẻ quay sang Dạ Thiên.
- Nguyệt thần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.