Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 71:






Cuộc xâm lăng của những con cổ vi trùng ở trấn thành cuối cùng cũng kết thúc.
Trùng phủ cũng rộng lượng để cho họ năm con Vòi voi để diệt tận gốc những con còn sót lại.
Dù chưa làm rõ được chủ mưu đằng sau là ai nhưng tên đầu sỏ nuôi cổ trùng đã được diệt trừ, bốn người bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Xe ngựa lại lên đường tiếp tục tháng ngày thong dong nay đây mai đó khắp giang sơn.
Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, cách mà Vân Hy cư xử với Dạ Thiên thay đổi rõ rệt.
Mặc dù nàng không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng hắn vốn nnhạy cảm nên vẫn nhận thấy được.
Chỉ có điều Dạ Thiên không nói ra mà muốn xem nàng vì chuyện gì mà lại tránh hắn như vậy.
Vân Hy ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười vui vẻ trò chuyện với hắn như thường ngày.
- Sư phụ, người xem chữ con đẹp không này?
Hắn đảo mắt nhìn qua nét chữ nghuệch ngoạc như gà bới trên tờ giấy, mắt nhắn mắt mở cho qua.
- Đẹp.
- Hehe, con nói rồi mà.

Con đâu có lười học đâu.
Hàn Hạo ngồi kế bụm miệng cười.
Đẹp cái nỗi gì chứ.
Sư phụ ngươi không cho ngươi chép phạt trăm lần đúng là phí.
- Hàn công tử đừng có cười! Ta rất cố gắng rồi đó.
- Không cười không cười!! Hahahah!!
- Như vậy mà nói là không cười!!
Nàng bật dậy chí choé với Hàn Hạo, nhất quyết không chịu để tên công tử thối này bắt nạt mình.
Nhưng vừa mới chĩa được cây bút lông về mặt hắn thì cả ngường nàng bỗng dưng lảo đảo, ngã vồ về phía trước.
Nàng sỡ hãi nhắm tịt mắt, chấp nhận một màn vồ ếch không thể ngăn cản diễn ra.
Có điều chào đón nàng không phải sàn xe lạnh lẽo mà là đôi đùi êm ái.
Dạ Thiên dùng một tay túm lấy cổ áo nàng, nhấc nàng lên đặt vào lòng mình.
Bình thường nàng sẽ không từ chối mà trở thành con mèo con quấn chặt lấy hắn, nhưng lần này nàng lại dựng đứng người dậy như có thì gì đó đáng sợ trên người hắn.
Thậm chí còn lùi lại về phía sau vài thước.
- Sư phụ...
Phừng.
Hàn khí của Dạ Thiên đột ngột bùng nổ, lớn tới mức nàng dường như còn có thể nghe thấy tiếng nó thoát ra ngoài.
Thôi toi, nàng không nằm ở đây thì chỉ còn âm tào địa phủ chào đón nàng xuống nằm thôi.
Để cho hắn nguôi giận, nàng nhanh như gió lao đến.
Nhào vào Dạ Thiên rồi ngoan ngoãn quận người trong lòng hắn.
Lúc này hắn mỉm cười tỏ ra hài lòng, dịu dàng đưa tay xoa đầu nàng.
- Ngoan lắm.
Tất cả mọi chuyện đều lọt vào mắt cái bóng đèn sáng quắc là Hàn Hạo đang ngồi thù lù ở bên cạnh.
Thật sự những lúc như vậy hắn chỉ mong mình có thể nhắm mắt liền thành người điếc.
Không nghe không thấy không biết đến đống cẩu lương này.
Vân Hy nằm trên đùi hắn cũng không mấy bình an cho vừa.
Nàng không muốn cạnh sư phụ vì lần nào nàng cũng nhớ tới hắn khi ở trong ảo mộng.
Nụ cười ôn nhu toả nắng đó, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc đó.
A....
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy ghen tị với vị nữ nhân kia nhỉ?
Không biết bên ngoài nàng ấy phải xinh đẹp biết nhường nào mới tán đổ được sư phụ.
Dù có vài nét giống nàng, nhưng nàng xấu xí làm sao dám so sánh với nữ nhân của Dạ Thiên.
Trong khi nàng còn mơ hồ với suy nghĩ của mình, mùi hương trà hoa cúc ám trên người Dạ Thiên chậm rãi đưa nàng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ ngon nhất bù đắp cho những cơn thiếu ngủ ở doanh trại.
Hắn ngắm nhìn gương mặt căng bóng phúng phính của nàng, không nhịn được mà véo nó một cái.
Nàng đang say ngủ liền cảm thấy khó chịu, khua chân múa tay gạt hắn ra.
- Vu...
Câu nói như sét đánh ngang tai Dạ Thiên.
Hắn nhất thời không biết phản ứng ra sao, cả người lặng đi.
Nụ cười trên môi cũng cứng lại.
- Có chuyện gì hả?
- Không có gì.
Hàn Hạo buồn ngủ nên không mấy để tâm, tiếp tục chợp mắt đánh một giấc trên xe.
Tuấn Điềm vẫn làm chân chạy việc như thường, thấy bên trong không chút động tĩnh không tránh khỏi cảm giác tò mò.
- Không khí....! có vẻ căng thẳng quá nhỉ....
.
.
.
.
Vu Nguyệt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.