Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 67:






Vân Hy nhanh nhẹn cầm được cây cung, giương mũi tên nhọn hoắt vào hai tên lính canh.
Ánh mắt nàng láy lên sự kiên định, không có lấy dù chỉ một chút sợ hãi.
Nhưng hai chân phía dưới của nàng vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Thế này có phải là phản chủ không cơ chứ.
- Nhãi con nhà ngươi thì có bản lĩnh gì chứ.
Mau bỏ....
Vút!!!
Mũi tên lao vụt qua mặt khiến tên đó đờ người ra.
Toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Không ngờ một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lại dám cầm cung lên doạ bọn hắn.
- Ta cảnh cáo ngươi.
Nhị Long bất ngờ nhìn nàng.
Ngữ khí cứng ngắc này giống hệt phong cách của Đại vương.
- Chúng ta có thể từ từ rồi nói chuyện mà.
Nào...! Bỏ vũ khí xuống.
Ta cho ngươi cây kẹo này.
Phập!!
Lần này mũi tên của nàng không còn nhân từ nữa, bắn thẳng vào đùi của một trong hai tên đó.
Hắn nằm vật xuống, kêu la đau đớn.
Có mỗi cây kẹo dỏm của người mà cũng muốn mua chuộc ta.
Nào nó ngon hơn bánh hoa tuyết sư phụ ta làm thì hẵng nói tiếp nhé.
- A đầu khốn khiếp! Mau! Mau bắt lấy nó!!
Tên còn lại nghe lệnh vội rút cây kiếm ra chạy về phía nàng.
Vân Hy từ lâu đã được học qua lớp huấn luyện cơ bản của Tuấn Điềm nên đối với mấy trò mèo vờn chuột này nàng dễ dàng xoay người tránh được.
Tên lính chưa kịp định thần lại đã bị nàng từ phía sau một cước đá vào hạ bộ của hắn.
- A!!!!
Tiếng trứng vỡ vang lên đi kèm theo là nội tâm sụp đổ của tên nam nhân thối.
Vật nối dõi của ta...
Ta phi! Ai bảo ngươi già đầu còn dám tơ tưởng đến đứa trẻ còn chưa đọc được tròn quyển sách như ta chứ! Đáng đời!
- Nhị Long.
Xử lý xong hai tên biến thái phía trên nàng liền lon ton chạy về phía Nhị Long, thoăn thoắt cởi trói cho cậu.
- Chúng ta mau đi thôi.
- Ưm!
Nhị Long khom người, cẩn thận đỡ Tam Long lên lưng.
Hai đứa trẻ không nói với nhau lời nào lặng lẽ phối hợp với nhau trốn ra ngoài cửa hang.
- Sao huynh biết sư phụ sẽ đến?
Nàng vừa hỏi vừa ngó nghiêng kiểm tra xung quanh, thấy không có ai mới ra hiệu cho Nhị Long tiếp tục đi.
- Lục Long nói với ta như thế.
- Lục Long? Tỷ ấy không sao chứ?
- Không sao cả.
Lúc này họ đã chạy sâu vào trong cánh rừng rậm rạp cây cối.
Nhị Long cũng đã đuối sức khi phải cõng thêm một quả tạ trên lưng liền đề nghị ngồi xuống nghỉ ngơi.

Họ chưa ngồi nóng mông được lâu thì bên tai Nhị Long bỗng xuất hiện những tiếng chân dồn dập đang từng bước tiến về phía ba người.
Nhị Long dần trở nên căng thẳng.
Không hay rồi, rất có thể là đồng bọn của hai tên kia.
Với số lượng người đông như thế này thì sợ bọn họ sẽ không trốn được lâu.
Nếu cậu xông ra thì may ra làm xao nhãng được sự chú ý của họ thì Vân Hy và Tam Long có thể chạy thoát được.
Vân Hy như đọc được suy nghĩ của Nhị Long, tay nhỏ túm lấy y phục cậu kéo lại.
- Huynh đừng ra đó.
Giờ chúng ta cứ núp ở đây đi đã.
Giờ ra thì chết mà không ra thì cũng chết.
Nhưng do sự ngăn cản của Vân Hy khiến cậu mềm lòng từ bỏ ý nghĩ điên rồ của mình.
- Được rồi.
- Mau tản ra tìm.
Chúng nó chưa chạy được xa đâu.
Tiếng quát hung dữ vang lên từ phía con đường mòn giữa rừng.
Nhóm người tầm bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng, khuôn mặt hầm hố chia nhau ra tìm từng chỗ một.
Bới lá tìm sâu một chỗ cũng không bỏ sót.
Vân Hy và Nhị Long núp sau thân cây sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Chụm đầu vào nhau cố kìm lại tiếng hét trong lòng.
Nếu bây giờ bọn chúng tìm ra thì toi luôn cả đám.
Một tên trong số đó chậm rãi đi về phía họ đang nấp.
Vươn bàn tay lớn tóm lấy thân cây nơi họ đang ngồi khiến hai đứa trẻ giật mình như muốn nhảy dựng cả lên.
Vân Hy run rẩy, quay sang ôm chặt lấy Nhị Long bắt đầu tụng kinh sám hối.
Cầu trời cầu phù hộ cho hắn đừng phát hiện ra bọn con.
Con hứa sau này sẽ không ăn vụng kẹo khi đi ngủ nữa và sẽ không nói xấu Hàn công tử với Tuấn ca nữa.
- Không có ở đây.
May mắn là tên lính này hình như bị lé mắt nên mới không phát hiện ra họ mặc dù chỉ cúi xuống một xíu nữa thôi đã là đỉnh đầu của Nhị Long.
Nhị Long dù bản thân thoát khỏi nguy hiểm nhưng lại rơi vào trầm mặc.
Mấy tên này có phải không biết tuyển người nên bị một tên mắt lé lừa rồi đúng không?
- A!!
- AI Ở ĐÓ!!??



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.