Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 52:






Có vẻ như ngươi là người nơi khác lần đầu đến đây nhỉ?
Dạ Thiên nở nụ cười khinh thường nhìn tên đầu sỏ.
Hẳn là người nơi khác đến mới không biết được tiếng tăm của hắn trên đất này.
Tên đầu sỏ có chút run sợ nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn bộc lộ ra.
Đối diện với thất vương gia này đúng thật là hắn chưa từng được nghe qua cả.
Nhưng cái khí chất trên nam nhân này khiến hắn không thể coi thường.
- Được rồi.
Bổn vương gia không chấp vặt với ngươi chuyện này.
Lời nói của Dạ Thiên vừa dứt.
Đám người phía sau tên đầu sỏ bất ngờ ngã khuỵu xuống.
Máu tuôn lênh láng như suối, chảy xuống cả chân tên đầu sỏ.
Hắn bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh nữa, cả người run bật lên.
- Ngươi...! ngươi từ lúc nào mà...
Đội quân tinh nhuệ của hắn vừa mới dễ dàng tiêu diệt sạch trấn thành không ngờ trong vài giây đã chết sạch dưới tay tên vương gia này.

Thậm chí hắn còn không nhìn ra nổi nam nhân trước mặt xuống tay từ lúc nào.
Đôi mắt trầm tĩnh đến đáng sợ của Dạ Thiên càng khiến nội tâm bên trong hắn sợ hãi hơn.
Rốt cuộc là quỷ phương nào!
Dạ Thiên chẫm rãi tiến lại gần tên đầu sỏ.
Hắn không có nhiều thời gian với tên này.
Vân Hy còn đang đợi hắn trở về.
- Đừng có qua đây!! Ngươi..
Ngươi...
Tên kia sợ hãi lùi về phía sau.
Vì quá hoảng loạn mà vấp phải hòn đá ngã ngửa về phía sau.
Dạ Thiên thấy hắn như vậy, khẽ mỉm cười.
Một nụ cười nhan hiểm khiến tên đầu sỏ rợn cả tóc gáy.
- Đừng sợ.
Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Đầu tên kia bị Dạ Thiên dùng một tay nắm lấy.
Khi hắn chưa kịp phản kháng thì bụp một tiếng.
Cái đầu lúc này đã bị Dạ Thiên làm cho nổ tung.
Phần thân bị mất đầu đổ gục xuống thảm cỏ be bét máu đỏ bốc lên mùi tanh ngòm khó ngửi.
- Âm tào địa phủ chào đón ngươi.
Dạ Thiên liếc qua đống xác chết rồi bình thản quay lưng rời đi.
Lũ quạ trong rừng ngửi thấy mùi máu, đập cánh bay đến, tranh nhau từng thớ thịt béo bở.
Tiếng kêu u ám vang vọng cả khu rừng.
- Tiểu nữ không chịu đâu!! Tiểu nữ phải đi tìm sư phụ!!
Vân Hy lúc này đang cố gắng kêu gào đòi lại quyền tự do của mình.

Hàn Hạo vì không chịu được tiếng la ói và sự cứng đầu của nàng nên đã dùng biện pháp mạnh trói vào thân cây.
Dù đã không còn phải lo lắng về việc nàng chạy mất nhưng đôi tai hắn vẫn luôn bị tra tấn bởi tiếng hét chói tai.
Thật khổ cho tấm thân già này của hắn.
Tuần Điếm cũng đã trở về.
Hắn không nghỉ ngơi mà phụ giúp Hàn Hạo trị thương cho những người lính.
Thấy nàng cứng đầu như vậy, quay đầu cáu gắt lên tiếng quát nạt nàng.
- Im lặng! Ngươi không thấy bọn ta đang bận cứu người sao!? Ngươi cũng đã lớn rồi, đừng hành xử như trẻ con nữa!
- ....
Nàng nghe thấy lời mắng nỏ của Tuấn Điềm, cúi đầu im lặng không nói gì.
Hàn Hạo được thư giãn tai cảm thấy trần thế yên bình đến lạ thường.
Hắn nhìn gương mặt mếu máo của Vân Hy, quay sang nói với Tuấn Điềm.
- Vân Hy vẫn còn nhỏ.
Ngươi nặng lời như vậy cũng không hay.
Đôi tay Tuấn Điềm thuần thục lau sạch vết thương của người lính.
Thoăn thoắt đã quấn xong băng cầm máu.
- Công tử lại không nhớ rồi.
Hồi ta mười hai tuổi chỉ vì cãi nhau với nha hoàn mà bị vương gia đánh gẫy chân.
Con bé như thế này là được nuông chiều quá mức.

Nếu muốn ở bên cạnh vương gia lâu dài thì cần biết phải trái đúng sai càng sớm càng tốt.
Nhị Long và Lục Long nằm bên cạnh gốc cây Vân Hy bị trói.
Nhẹ nhàng an ủi nàng.
- Ngoan nào.
Đừng khóc.
Đại vương sẽ mau chóng trở về thôi mà.
Vân Hy cúi đầu nuốt ngược nước mắt vào trong.
Nếu nàng không đi tìm sự phụ rồi lỡ như sư phụ có mệnh hệ gì thì nàng biết dựa vào ai mà sống.
Lỡ như sư phụ lại giống những người khác bỏ lại nàng thì sao...!Nhưng mà sư phụ cũng đâu muốn nàng làm một đứa trẻ hư như thế này....
- Tuấn ca.
Tuấn Điềm vẫn cặm cụi với công việc của mình.
Không ngẩng đầu mà đáp lời nàng.
- Muội có thể...!giúp một tay không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.