Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 50:






Dạ Thiên vội vã quất dây cương phi về phía trấn thành.
Ngọn lửa nóng rực khiến con ngựa sợ hãi hí lên một tiếng rồi dừng lại, nhất quyết không chịu đi tiếp.
Sau cùng hắn đành bỏ lại ngựa chạy vào trong.
Nơi đây giống như vừa có cuồng phong tạt qua vậy.
Mọi thứ vô cùng lộn xộn nằm lăn lóc trong biển lửa.
Xác người khô cong ở khắp nơi bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Những người lính bị trọng thương còn đang thoi thóp nằm rạp trên vũng máu còn mới.
Một vài người còn chút tỉnh táo, một số khác đã không còn hơi thở.
Dựa theo vũng máu còn mới, dễ dàng đoán ra việc này mới xảy ra không lâu.
Có lẽ quân địch vẫn còn ở rất gần đây, tốt nhất hắn không nên manh động nhiều.
Bên cạnh Dạ Thiên bỗng xuất hiện vài con rồng nhỏ.
Gương mặt có chút dữ dằn, đứng thành một hàng đợi hắn ra lệnh.
- Đại vương có việc sai bảo chúng thần?
- Các ngươi tản ra tìm kiếm người còn sống.
Nếu có bất trắc có thể tự động hồi phủ.
- Vâng.
Một ngọn lửa đen lập tức bao phủ lên những con rồng nhỏ.
Chúng cúi đầu rồi đập cánh bay đi.
Dạ Thiên cũng không rảnh rỗi, chạy về phía quân doanh mong có thể tìm thấy Anh Kiệt.
Hắc hoả lúc này đã bao trùm lấy cả cơ thể hắn, bảo vệ khỏi biển lửa đang không ngừng lan ra.
Hắc hoả của hắn vốn là hoả thần nên lừa bình thường không thể làm tổn thương nó được.
- Anh Ca! Huynh ở đâu?!
Lửa cháy ngày một lớn, nó hung bạo muốn nuốt chửng cả trấn thành thành tro tàn.
Bên tai hắn chỉ còn nghe thấy tiếng phập phùng của lửa.
Rầm!
Cột gỗ lớn bất ngờ đổ rạp xuống ngay người Dạ Thiên.
May mắn là hắn nhanh hơn một bước, không thì giờ này đã biến thành thịt thui một mặt rồi.
Hắn cau mày, nhận ra lớp khói đã dày đặc đến mức không còn nhìn thấy trời cao.
Giờ không còn nhiều thời gian dành cho hai người nữa.
- Anh Ca!
- Ở đây...
Giọng nói yếu ớt vang lên ở bên trong một đống đổ nát.
Anh Kiệt bị đống gạch đè lên người, chỉ còn lộ ra được cánh tay đầy những vết thương còn đang rớm máu.
Dạ Thiên lập tức chạy lại.
Một hồi đã đẩy được đống gạch đá trên người Anh Kiệt ra.
- Huynh không sao chứ?
- Ta không sao.
Dạ Thiên cẩn thận đỡ Anh Kiệt dậy.
Không ngờ trong lòng Anh Kiệt còn ôm chặt lấy một đứa trẻ đang tuổi bế bồng.
Lạ thay là nó không hề khóc lấy một tiếng mà im lặng say ngủ trong vòng tay Anh Kiệt.
- Cha mẹ nó vì bảo vệ ta mà hi sinh.
Ta không thể bỏ mặc nó lại nơi này được.
- Việc này xảy ra không thể trách huynh được.
Dạ Thiên vừa dìu Anh Kiệt vừa cảnh giác để ý liên lạc với những con rồng nhỏ.
- Lục tiểu long đã tản ra hỗ trợ người sống sót rồi.
- Cảm ơn đệ.
Anh Kiệt gắng gượng mỉm cười với hắn.
Ý thức cơ hồ muốn lịm đi nhưng ý chí quật cường của người lính bao nhiêu năm ra trận không để hắn trở thành gánh nặng lúc này.
- Huynh cứ yên tâm.
Có đệ ở đây.
Như chỉ chờ câu nói này của Dạ Thiên, cơ mặt Anh Kiệt ngay tức khắc dãn ra.
Cả người mệt mỏi dựa vào người hắn.
- Ta nợ đệ lần này.
Nói rồi hắn ngất lịm đi.
Bàn tay lớn vẫn ôm chặt đứa trẻ không rời.
Dạ Thiên liếc mắt nhìn đứa trẻ bé tẹo như con mèo hen trong lòng Anh Kiệt, không diễn tả nổi thành lời.
Ốm yếu như lúc Vân Hy mới gặp hắn vậy.
- Đại vương.
Tiếng gọi của một con rồng khiến Dạ Thiên đang suy nghĩ vẩn vơ liền định thần lại.
Hắn húng hắng ho, quay sang nhìn nó.
- Sao rồi?
- Chúng thần đã đưa người còn sống đến nơi an toàn rồi thưa đại vương.
- Nhị Long nói thế nào?
- Bên đó vẫn ổn.
Đại vương đừng lo lắng quá nhiều.
- Ừm.
Hắn gật đầu rồi lại tiếp tục dìu Anh Kiệt.
Thoáng chốc hai người đã đến được cổng thành.
Không khí ngoài này đã đỡ mùi khói khét hơn.
Khi họ vừa đi ra thì mọi thứ phía sau liền đổ sầm xuống.
Ngọn lửa lớn bốc lên ngùn ngụt.
Dạ Thiên nhìn ngọn lửa đang thiêu cháy cả trấn thành.
Thất thần một hồi rồi quay lưng rời đi.
Bỏ lại phía sau đống tro tàn cháy rụi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.