Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 33:






Thỏ! Là thỏ con!
Vân Hy mừng rỡ chỉ về lùm cây phía xa.
Hàn Hạo dõi theo tay nàng cố nhìn về phía trước.
Cuối cùng cũng thấy ba con thỏ trắng béo tốt nhảy từ lùm cây ra.
Vậy là tối nay có một bữa ngon rồi.
Sẵn tiện thấy trên tay nàng còn cầm cây cung gỗ.
Hắn liền ngỏ ý thách thức nàng.
- Nếu ngươi bắn trúng được thì bổn công tử ta sẽ đích thân là món thịt thỏ nướng độc quyền của Hàn gia cho ngươi ăn.
- Oa.
Thật sao?
Vân Hy hai mắt sáng rực lên khi nghe đến hai từ thịt thỏ.
Lại còn là công thức nướng độc quyền nữa.
Dãi trong miệng nàng vì thế mà vô thức tuôn trào.
- Thỏ nướng của Hàn gia là mĩ vị trứ danh rất ít người mới được ăn đó nha.
Tuấn Điềm ngồi bên cạnh cũng bồi thêm một câu khiến nàng không thể chối từ thử thách này.

Hắn cũng muốn xem một nữ hài tử yếu đuối yêu động vật như nàng ta có dám xuống tay với con thỏ kia hay không.
- Thật nhá! Hứa nhá! Hàn công tử không được nuốt lời đâu đấy!
- Yên tâm.
Ta mà nuốt lời của ngươi thì sẽ đến lượt sư phụ ngươi nuốt ta.
Nàng vui vẻ, quay người lại giương cung tên về phía con thỏ phía trước.
Ánh mắt kiên định của nàng nhỉn thẳng về phía con thỏ phía trước.
Xe ngựa vẫn còn đang chạy, nếu muốn bắn trúng thì cần phải căn thật kĩ.
Thấy nàng mãi vẫn chưa ra tay, Hàn Hạo nghĩ nàng không dám nên quay sang chọc nghẹo nàng.
- Nếu không dám.....
Vút!
Tiếng cung tên cắt gió vang lên.
Theo một đường thẳng bay về phía con thỏ trắng.
Một tiếng phập nhẹ, con thỏ bị mũi tên găm vào đầu liền gục xuống.
Hai con thỏ khác thấy vậy liền vội vã bỏ chạy.
Nàng thấy bọn chúng chạy mất liền hoảng loạn giương cung lên.
- Ơ! Đừng chạy chứ!
Tiếng cung tên bắn ra lại một lần nữa vang lên.
Lần này chỉ trúng vào chân con phía trước nhưng vẫn khiến cho nó loạng choạng rồi ngã xuống.
Còn con còn lại đã mất hút vào bụi cây từ khi nào.
Hàn Hạo trố mắt nhìn con thỏ bị mũi tên bắn vào đầu.
Bất ngờ không nói thành lời.
Mới có tí tuổi đầu đã ra tay nhẫn tâm như vậy rồi.
Dạ Thiên ngồi phía trong lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Hắn khẽ mỉm cười.
Điều này hắn cũng đã đoán được trước.

Nàng ta trước nay vẫn luôn rạch ròi như vậy.
Yêu thì yêu nhưng mà ăn thì vẫn phải ăn.
Nhìn con thỏ còn lại chạy biến vào trong rừng, nàng liền tiếc nuối thở dài nói.
- Nhanh tay hơn xíu nữa là được ăn ba cái đùi rồi.
Buồn ghê.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại bên vệ đường để Vân Hy xuống xe nhặt hai con thỏ nàng bắt trúng.
Nàng túm chặt hai đôi tai trắng muốt, hí hửng giơ cao thành quả lên cho Dạ Thiên coi.
- Sư phụ! Sư phụ! Con bắn giỏi không nè!
Một cái bóng cao lớn chợt xuất hiện từ phía sau nàng.
Nàng ngay lập tức bị áp lực vô hình đè nặng khiến cả hai chân đều mềm nhũn.
Run rẩy quay ra nhìn về phía sau.
Một nam nhân cao hơn một trượng, cơ bắp cuồn cuộn như mãnh thú.
Đôi mắt trừng lên hung hãn, gầm gừ nói với nàng.
- Nha đầu....
Chưa đợi hắn nói hết câu thì nàng đã sợ hãi gào lên.
Ba chân bốn cẳng chạy về phía chiếc xe ngựa.
- Á á á !!!! Sư phụ!!!!!!
Vừa đúng lúc trông thấy Dạ Thiên bước từ trên xe xuống.
Nàng liền nhảy lên ôm chặt lấy hắn, run rẩy rúc vào vòm ngực.
- Sư phụ.
Có thổ phỉ!
Dạ Thiên đỡ lấy nàng, mỉm cười ôn nhu.
Dùng tay xoa đầu nàng an ủi.
- Ngoan nào.
Không phải là thổ phỉ đâu.
Nam nhân phía trước thấy nàng phản ứng như vậy liền bật cười.
Quát một tiếng lớn doạ nàng giật bắn mình.
- Nhãi con! Dám bảo bổn đại nhân là thổ phỉ!
- Huhuhu đại nhân tha mạng.
- Lưu sư huynh, đừng doạ đồ đệ của ta nữa.
Dạ Thiên dường như có quen biết với nam nhân này.
Ngữ khí câu từ đều tỏ ra thân thuộc khiến nàng bất ngờ.
Hắn quay sang, nở nụ cười nho nhã với nam nhân được gọi là Lưu tướng quán đó.
- Nào, chúng ta lên xe rồi nói chuyện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.