Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 57: Cú lừa và số đo




Đám người ở lại hóng chuyện nghe Lục Sách đưa ra cái giá ấy mà mồ hôi đổ như mưa, không thể ngờ hắn lại thật sự dám trả ra cái giá chỉ có ở trên trời ấy. Uyển Ca tính trả giá thêm lần nữa thì bỗng Lục Phong lên tiếng.
"Tứ đệ thật là giàu có a, trận này xem như ta thua, Ức Linh Chi này đệ cứ cầm lấy đi."
Nàng và đám người kia có chút khó hiểu, Lục Phong tại sao lại không tiếp tục đấu giá mà lại nhường vật phẩm này cho tứ hoàng tử kia, nhưng lại không có ai dám lên tiếng. Riêng Lục Sách thắng trận này nhưng lại không hề tỏ ra vui vẻ gì hết, mặt của hắn ta như bị ép uống thuốc đắng vậy, giọng hắn vang lên.
"Đa tạ tam ca đã nhường, ân tình này ta xin được khắc ghi."
Lục Sách gằn giọng cố nhấn mạnh hai từ "Khắc ghi". Đại tỷ chủ trì nghe hai bên nói vậy liền lên tiếng thông báo.
"Nếu Chiến vương gia đã bỏ cuộc, vậy trận đấu giá này tứ hoàng tử là người chiến thắng với vật phẩm là Ức Linh Chi vạn năm và số tiền là 1 vạn bạch kim."
Dứt lời đại tỷ kia liền đem Ức Linh Chi bỏ vào một hộp gỗ đàn hoàng rồi đưa cho cận vệ của Lục Sách là Tôn Lĩnh xem như là đã giao hàng, Lục Sách khó chịu lấy từ trong túi càn khôn của mình ra mấy chục tờ ngân phiếu đưa cho đại tỷ kia, Uyển Ca nhìn cái Ức Linh Chi kia có chút tiếc nuối tuy nó chỉ nhỏ bằng một cây nấm đông cô nhưng lại rất quý giá thật sự là nàng có hơi tiếc.
Lục Sách hắn vẫn không hề tỏ ra đắc thắng hay vui vẻ gì, còn Tô Lâm Yên thì lại chảnh mặt rồi cùng Lục Sách rời khỏi khu đấu giá, đợi họ đi một lúc rồi Uyển Ca mới lên tiếng.
"Tại sao huynh lại làm như thế, nếu huynh hết tiền thì ta vẫn chi được mà."
Lục Phong nhìn cái bộ dạng hơi khó chịu kia của nàng, y cười nhẹ đáp lời.
"Ức Linh Chi này mặc dù quý giá nhưng chỉ có một cây như thế mua trên chợ đen cùng lắm cũng chỉ là 100-500 bạch kim là hết đát, ta cố tình chơi đệ ấy một vố vậy thôi."
Uyển Ca lại tỏ ra hơi bực mình.
"Biết là mắc thật nhưng nó quý hiếm thì bỏ ra nhiều tiền để mua thì có gì là sai?"
Lục Phong lắc đầu, vỗ nhẹ ra hiệu, đại tỷ chủ trì liền đi đâu vài phút, một lúc sau tỷ ấy trở lại với trên tay là một chiếc hộp gấm đỏ mở hộp ra bên trong chính là một khối Ức Linh Chi vừa to vừa nhiều, có cây to như nấm đùi gà, tính hết chắc cũng tầm 9-10 cây.
"Thứ này là tặng nàng đấy."
Uyển Ca bị độ hoành tá tràng này làm cho kinh ngạc, nếu như một cây Ức Linh Chi kia của Lục Sách đáng giá 100 bạch kim thì một khối Ức Linh Chi này phải đáng giá cả 100 vạn bạch kim ấy chứ.
"Huynh làm sao mà, như thế này có hơi quý giá không?"
"Không đâu, chỉ cần nàng thích là được, Ức Linh Chi này ta tặng cho nàng."
Uyển Ca hơi xúc động cầm lấy hộp gấm kia nhưng vẫn khó hiểu hỏi lại.
"Vậy huynh trả tiền cho món này là bao nhiêu, khi nào có cơ hội ta nhất định sẽ trả dần dần cho huynh."
Lục Phong nghe nàng nói thế nhất thời không nhịn được mà cười to.
"Haha không sao, vốn dĩ Ức Linh Chi này chính là vật phẩm của ta, vốn định đem ra đấu giá chơi, xem xem có lãi được đồng nào hay không, không ngờ gặp trúng tứ đệ không những lãi to mà còn lãi gấp 100* lần nữa kìa, cho nên món này là ta tặng nàng không hề thua lỗ gì hết."
*Nếu như bản thân có một món vật quý báu, hiếm gặp có thể gửi ở Nhiệm Thành Lâu để nhờ bán đấu giá giúp, xong việc chủ hàng nhận 70% số tiền, Nhiệm Thành Lâu nhận 30%.
Uyển Ca gật đầu xem như hôm nay người hời nhất chính là nàng, không cần biết là Lục Phong trúng xổ số gì đó chỉ cần biết là nàng đã có được Ức Linh Chi vạn năm vô cùng hiếm có đã thế còn có nguyên một khối.
Ở trên tầng 4 Nhiệm Thành Lâu, một bóng nam nhân thả tóc ngang lưng dáng vẻ thư sinh nãy giờ đã và đang xem vở kịch hài của Lục Phong kia, rồi bỗng nhiên lại cười một nụ cười đẹp, đẹp đến mức ngất ngây lòng người, đẹp hơn ánh dương buổi bình minh, nụ cười ấy rất liêu manh kèm theo dư vị gian xảo.
"Xem ra...chính là nàng ấy rồi, Dương Tam."
Lời nói hắn vừa nói ra một nam gia binh của Nhiệm Thành Lâu đã bước tới chỗ hắn, cung kính.
"Thiếu chủ, người có gì dặn dò ạ?"
"Nàng ấy...ngươi hãy cho người để ý thật kỹ, xem tướng mặt có lẽ chính là người mà ta cần tìm."
Dương Tam kia nhận lệnh nhìn thật kỹ dung mạo của người dưới lầu, rồi cho người phát thảo bức họa lại để cho hắc y nhân dễ dàng theo sát nhận diện.
- ------
Làm xong một vài thủ tục nhỏ nàng và Lục Phong rời khỏi Nhiệm Thành Lâu mà không cần tốn một đồng bạc nào hết, Uyển Ca rất là vui mừng cứ cầm khư khư cái hộp gấm kia, Lục Phong nhìn cảnh vật trang trí trong kinh thành mới nhớ ra ngày mai chính là tết trung thu.
Ngày hôm đó hoàng cung sẽ mở Gia Yến tất cả các bá quan văn võ từ tam phẩm trở lên đều được mời tới dự, các hoàng thân, quốc thích đều trở về để tham dự Gia Yến này, ngoài ra các bá quan còn được dẫn theo hài tử và nhi tử cùng với thê tử chính thất của mình tới dự, cực kỳ đông vui và náo nhiệt.
Gia Yến sẽ được mở ra vào lúc giờ thìn (khoảng 7-8 giờ sáng) và kết thúc vào khoảng canh 3 (khoảng 23-1 giờ sáng). Tuy không có hứng thú lắm với lễ hội này nhưng năm nay lại có thêm Uyển Ca, Lục Phong hắn là muốn đi dạo ngắm trăng với nàng.
"Mai là Gia Yến rồi, ta sẽ cho người đem y phục qua Cảnh vương phủ cho nàng."
Uyển Ca quay mặt khó hiểu hỏi hắn.
"Cái gì mà y phục, mai đã là Gia Yến huynh may y phục kịp không mà đòi tặng."
Lục Phong cười mỉm đáp.
"Nhạc mẫu đại nhân vừa mới ra đi, nàng thân là nhi nữ ruột phải ăn mặc làm sao cho không chói lóa và quá đơn giản, chói lóa thì kẻ lắm mồm sẽ nói nàng bất hiếu, đơn giản quá thì lại nói Cảnh Vương phủ tệ bạc với nàng, ta tặng y phục cho nàng một là nếu bọn chúng có nói gì cũng là chửi lên đầu của ta, hai là để cho tất cả bọn chúng thấy ta đối với nàng yêu chiều ra sao, còn nữa tặng hay không là quyền của ta, mặc hay không mới là quyền của nàng, à đúng rồi cho ta xin số đo."
Uyển Ca hừ một tiếng, chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu lên với hắn, trông nàng thật giống một chú cá nóc đang phình to hai má.
"Cảm ơn huynh đã nghĩ nhiều như thế, có điều muốn xin số đo ư? Còn lâu nhé, để ta xem huynh may ra bộ y phục thiếu số đo sẽ ra làm sao."
Dứt lời Uyển Ca không nói không rằng gì mà nhanh chóng chạy đi tay vẫn cầm chặt hộp gấm kia, Lục Phong nhún vai thở dài, Tiểu Hoa lại lên tiếng.
"Chiến...Chiến vương... tiểu thư không cho nhưng nô tỳ cũng biết... để nô tỳ viết ra cho ngài."
Rồi Tiểu Hoa liền chạy tới chỗ một cụ đồ đang viết thư pháp để mừng tết trung thu mà mượn cây bút lông, rồi viết số đo cơ thể của Uyển Ca lên giấy rồi đưa cho Hắc Thắt sau đó cùng với Lam Văn và Doanh nhi nhanh chóng đuổi theo Uyển Ca, vừa đi vừa cầu xin nài nỉ Lam Văn cùng Doanh nhi không tố cáo nha đầu này với nàng.
Hắc Thất đưa tờ giấy cho Lục Phong, Lục Phong nhìn sơ qua một chút rồi cau mày tự mình lẩm bẩm.
"43 sao? Xem ra còn phải chăm sóc nhiều thêm nữa."
- -------Góc Tâm Sự----------
Hôm nay chỉ có một chương này thôi nhá, mong mọi người thông cảm cho.
Con số 43 kia, ai hiểu thế nào cũng được nhé, nữ chính mới 10 tuổi thôi còn phải phát triển từ từ kaka.
- -------Hết Chương 57------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.