Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 5: Cậu không thấy thiệt thòi là được




Edit: oceanmelon
Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Ngụy Nhược Cẩn sửng sốt, nhìn về phía Lận Hành.
Lận Hành thấy cậu bất động, nghĩ thầm có phải y nói gì sai hay không, "Làm sao vậy?"
"Không có gì đâu. Mệt mỏi cả ngày rồi, ta đi nghỉ ngơi trước đây."
Lận Hành chưa kịp nói thêm câu nào, Ngụy Nhược Cẩn đã chui vào lều trại, làm y muốn tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
"Tướng quân... không phải, vương gia, thuộc hạ đã làm theo lời công tử, hết thảy đều đã sắp xếp cho thỏa đáng. Ngài còn có gì phân phó thêm không ạ?" Phạm Duy khom người hỏi.
Lận Hành chậm rãi nhìn về phía hắn, "Đi gác đêm đi."
Ngụy Nhược Cẩn đi vào trong lều trại liền bắt đầu hỏi hệ thống vì sao Lận Hành lại có được điểm danh vọng? Cậu nhận được nhắc nhở về y, vậy y có thể có một hệ thống khác hay không?
Hệ thống không có động tĩnh gì, làm Ngụy Nhược Cẩn lại một lần nữa muốn đập nó.
Cậu luôn có cảm giác rằng mình bị cái hệ thống này chơi xỏ. Nếu không phải trùng hợp là cậu từng học qua Trung y, vậy thì nhiệm vụ này thật sự không cách nào cậu hoàn thành nó được. Hay là hệ thống này dựa theo tình huống của kí chủ mà đưa ra nhiệm vụ?
"Ngụy công tử, ta tiến vào được không?"
Ngụy Nhược Cẩn nghe thấy giọng nói của Lận Hành, đáp lại một tiếng. Vốn cậu muốn xem hệ thống tiếp, nghĩ một lát liền mặc kệ để nó lơ lửng giữa không trung, vừa hay thử xem Lận Hành rốt cuộc có nhìn được hệ thống hay không.
"Lúc chuẩn bị không được kĩ cho nên lều trại không đủ số lượng, chỉ có thể để Ngụy công tử chịu thiệt thòi mà ở cùng một phòng với ta." Lận Hành tiến vào rồi đặt thanh kiếm xuống, rót một chén trà cho bản thân.
Ngụy Nhược Cẩn lúc này mới biết, thì ra cậu phải ở chung một phòng với Lận Hành. Nghĩ đi nghĩ lại thấy hơi kích động, cậu hắng giọng nói, "Phòng này rộng như vậy, sao lại coi là thiệt thòi ta được."

"Cậu không thấy thiệt thòi là được."
Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành mặt lạnh nói ra những lời này, cảm thấy có lẽ mình kích động vô ích rồi. Ngữ khí này nghe kiểu gì cũng giống như đang ép cậu không được phép thấy thiệt thòi. Mắt cậu thì chằm chằm vào cửa sổ cửa hàng hệ thống nửa trong suốt, ánh nhìn lại không có rời đi khuôn mặt của Lận Hành.
Lần thứ hai thở dài trong lòng. Vị vương gia này lớn lên thật đẹp mắt, giọng nói nghe cũng hay nữa. Nếu không phải do y thẳng như cây thước thì cậu đã chủ động tiến tới rồi. Cho dù sau này y có trả tự do cho cậu đi chăng nữa thì cũng đâu ai dám cưới cậu, trừ khi cậu mai danh ẩn tích
Không một chỗ dựa, cô đơn hiu quạnh.
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì cả. Ta đang nghĩ rằng thôn này cần được khử độc, nếu không những người khác đi vào thôn lại mắc phải bệnh. Lần này ta đến đây không phải để chơi." Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên nhớ ra, cậu quên mất tình trạng vệ sinh ở nơi này thực sự rất khó khăn.
"Khử độc?"
Ngụy Nhược Cẩn gật gật đầu, "Thì nó là... giống khoảng cách giữa chúng ta bây giờ, gần như vậy sẽ dễ dàng lây nhiễm bệnh. Cho nên cần phải tìm thứ có thể gi ết chết hết tàn dư của bệnh độc còn sót lại. Sau đó cho dù có ở chung cũng không còn vấn đề gì nữa."
Cậu giải thích kĩ càng, nhưng Lận Hành nghe xong ngược lại càng hoang mang. Ngụy Nhược Cẩn bây giờ mới hoài niệm khoảng thời gian có bác sĩ vô cùng. Những bệnh nhân sẽ không thắc mắc nhiều như vậy, bác sĩ nói phải làm như thế nào thì họ sẽ làm y như vậy.
Có nên hay không bồi dưỡng ra một lứa trung y?
【 Nhiệm vụ dài hạn: Truyền thụ y thuật. Khen thưởng: Điểm Tích lũy ngẫu nhiên. 】
Ngụy Nhược Cẩn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, như này có tính là tự mình hại mình hay không. Tự hại mình còn chưa đủ, hệ thống còn nhúng tay vào như sợ cậu không chịu làm!
"Sắc mặt của cậu không được tốt lắm, có phải là mệt rồi hay không." Lận Hành cau mày, vừa rồi còn đang nói chuyện mà sao lại...
"Không sao cả. Ta có viết lên thẻ tre một số thứ, ngài nhìn thử xem có người nào biết được chúng hay không. Nếu không có thì chỉ có thể nghĩ phương pháp khác thôi." Ngụy Nhược Cẩn viết ra các đặc điểm của đá vôi, giao cho Lận Hành, "Thứ này tuy rằng nhìn qua có vẻ vô dụng, nhưng lúc cần thiết thì không thể thiếu nó được."

"Ta đã biết, cậu cứ yên tâm đi." Lận Hành đi ra ngoài đem đồ giao cho tiểu binh canh cửa, dặn người đó đem đưa cho Phạm Duy đi tìm.
Một lúc sau khi trở lại lều, nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn đã tựa vào bàn ngủ rồi, Lận Hành nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, mới đem cậu bế lên trên chiếc giường được dựng tạm.
Sáng sớm Ngụy Nhược Cẩn đã tỉnh. Vùng núi sáng sớm còn có tiếng chim hót, nếu không phải do không đúng thời đại, cậu đã cảm thấy nơi này thật ra cũng khá ổn. Vươn vai rồi mới phát hiện không có Lận Hành ở trong phòng.
Vừa lúc nhìn thấy Tân Di bước vào, hỏi mới biết được y từ tờ mờ sáng đã đi ra ngoài.
"Công tử, sao người biết được nhiều thứ như vậy. Hôm nay có một vài thôn dân nói họ đã thoải mái hơn rồi."
"Xem trong sách đó. Ngày thường ra khỏi phủ ta cũng giúp người khác bắt mạch, rồi cứ tự nhiên mà biết thôi. Ngươi muốn học sao?" Ngụy Nhược Cẩn rửa mặt xong, để Tân Di chải đầu cho cậu.
"Nô tì không học đâu, vương gia giao cho nô tì đi theo hầu hạ công tử."
Ngụy Nhược Cẩn cười, lúc trước chính là do thấy Tân Di xử lý mọi chuyện nhanh nhẹn, mới muốn để cô lại giúp mình. Nếu cô đã không muốn thì để khi khác nói sau cũng được.
"Ti chức Phạm Duy cầu kiến công tử."
"Vào đi." Ngụy Nhược Cẩn đứng dậy. Cậu nhận ra người này, là người hôm qua đi theo Lận Hành.
"Công tử, đứa bé hôm qua đã chết rồi."
Ngụy Nhược Cẩn đầy khiếp sợ, chết rồi ư?
"Dẫn ta đi xem xem!"

Ngụy Nhược Cẩn sau khi tốt nghiệp Đại học liền vào thực tập trong bệnh viện, cũng từng gặp không ít sinh lão bệnh tử, nhưng tình huống như thế này cậu vẫn là lần đầu tiên thấy. Đứa nhỏ kia không phải vì bệnh nên chết, mà là bị đói chết.
Vừa đến an bài cho thôn dân địa phương, Ngụy Nhược Cẩn đã nghe được tiếng phụ nhân khóc. Cậu hơi không dám lại gần. Những người này đem hy vọng gửi hết trên người cậu, đó là hy vọng được sống sót. Bây giờ thì sinh mệnh nhỏ kia lại không thể lớn lên được nữa.
Phụ nhân đang ôm con khóc, có lẽ là được người khác nhắc, nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn đang đi tới, bước lên hai bước, quỳ xuống trước mặt cậu.
Ngụy Nhược Cẩn theo bản năng lùi lại hai bước về đằng sau. Cậu cảm thấy mình nên vô cảm hơn một chút. Chỉ là mất một mạng người thôi mà, lúc cậu còn làm ở bệnh viện đã nhìn thấy không ít người chết rồi, không phải sao?
"Nô đây đa tạ công tử." Phụ nhân quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
Ngụy Nhược Cẩn nghẹn giọng, hơn nửa ngày mới nói được, "Ta không cứu sống được đứa bé..."
"Như thế đã đủ rồi. Công tử cho con ta ăn no trước lúc chết như vậy là đủ rồi. Nhìn nó dính chút quý khí của công tử, có lẽ sau khi đầu thai đến kiếp sau có thể vào được một gia đình tốt, không cần phải chịu đói nữa."
Dưới ánh mắt như vậy của phụ nhân, Ngụy Nhược Cẩn hoảng hốt chạy trốn.
Chỉ vì đưa một bữa cơm no mà cậu được coi là làm việc thiện. Cậu có nghĩ qua cổ đại sẽ rất nghèo, cũng sẽ có những người ăn không đủ no, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, trực tiếp cảm nhận thế gian tàn khốc này.
"Ngụy công tử, cậu không sao chứ."
Ngụy Nhược Cẩn dùng sức lau hai mắt, mới quay đầu nhìn về phía Lận Hành, ấp úng nói: "Ta không sao."
"Mỗi ngày đều có bá tánh bởi vì ăn không no mà chết đói, không chỉ mỗi đứa bé này. Cậu sống ở Ngụy gia có người hầu hạ, có đồ ăn ngon đương nhiên không thể trải nghiệm được." Lận Hành không khỏi nhớ tới lúc trước khi vẫn còn ở trong quân, thức ăn toàn là cơm nguyên cám lẫn sạn được nấu với đậu. Một ngày ăn hai bữa, một bữa nấu khô, bữa còn lại nấu loãng, mà khẩu phần như vậy đã xem như là tốt lắm rồi.
"Những nơi khác còn như thế, huống chi là nơi như Tây Bắc này."
"Ta muốn nghe thêm nữa." Ngụy Nhược Cẩn thật ra không biết làm ruộng, chỉ là nghe qua nhiều, thấy được nhiều nhưng chưa từng làm thật. Hơn nữa, cũng không thể làm ra được công cụ và hạt giống hiện đại ở nơi như thế này.
"Mùa xuân và mùa hè ở Tây Bắc là hai mùa mà mưa rất nhiều, đồng ruộng ngập úng. Đến mùa thu và mùa đông lại không có giọt mưa nào. Xuân hạ hoa màu đều chết úng, thu đến liền không có lương thực. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tây Bắc tuy rằng đất rộng nhưng không thấy mấy ai trồng trọt."
"Trần gia trăm năm qua chiếm được rất nhiều thửa ruộng tốt. Đến ta còn không có cách giải quyết thì càng đừng nên nói đến những người khác."

"Ta đã hiểu." Ngụy Nhược Cẩn thở dài một hơi, nhếch lên khóe miệng, nói: "Chúng ta đi thôi, kêu người Trần gia để đồ ở lại, còn ai muốn quay về thi cứ để bọn họ về. Chờ vài ngày để tình huống chuyển biến tốt hơn thì chúng ta đi."
Lận Hành không quá tin tưởng Ngụy Nhược Cẩn thật sự không sao. Thoạt nhìn cậu như không thấu được nỗi khó khăn của người khác, nhưng chỉ vì nhìn thấy một đứa bé bị chết đói mà cặp mắt liền đỏ hoe. Người này quá mềm lòng.
Người ở đây cũng đi hết hơn phân nửa, còn lại đa số chỉ toàn là người của Tây Bắc vương phủ và Doãn thái thú. Lúc này Ngụy Nhược Cẩn mới biết được Doãn Hải không phải xuất thân thế gia mà là lớn lên ở thôn Võ Tĩnh. Gia đình nghèo khổ bị người mua lại mới có cơ hội đọc sách biết chữ, thảo nào ông quan tâm thôn Võ Tĩnh như vậy.
Có điều những người Lận Hành phái đi tìm đá vôi vẫn chưa có tin tức. Thôn dân cũng không thể ở mãi chỗ được sắp xếp, cho nên Ngụy Nhược Cẩn cũng chỉ có thể nhờ người quét sạch sẽ tro phân đã đốt rãi trong thôn, mỗi gian nhà đều sử dụng nước ấm lau sạch hết cậu mới yên tâm một chút.
Chờ đến sau khi thôn dân bị bệnh cuối cùng chuyển biến tốt lên, Ngụy Nhược Cẩn mới cùng với Lận Hành quay về vương phủ. Chỉ vừa xuống xe ngựa đã liền nhìn thấy hai người Lư Phong và Trần Uy đứng trước cửa lớn vương phủ.
"Vương gia quả nhiên có lòng nhân hậu, tự mình đến thăm những tiện dân đó. Quả thật chính là phúc của đất Tây Bắc..." Lư Phong làm thế nào cũng không ngờ tới thôn Võ Tĩnh thật sự không phải nhiễm bệnh dịch, khiến cho hắn ở nhà tức giận mãi. Nếu đó là dịch bệnh thật, hắn chỉ cần động tay một chút thôi thì về sau việc ở Tây Bắc sẽ lại do hắn quyết dịnh.
Ngân quang chợt lóe, Lư Phong cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, chân có chút nhũn ra, giọng nói hơi run, nói: "Vương... Vương gia, đây là... ý gì?"
"Bổn vương tâm trạng không vui, Lư thứ sử đừng nên tùy tiện xuất hiện trước mặt bổn vương!" Lận Hành thu hồi thanh kiếm trong tay, đi đến bên cạnh Ngụy Nhược Cẩn.
Lư Phong thấy Lận Hành thu hồi kiếm, lá gan lại lớn hơn một ít, "Vương gia đừng quá đáng. Tộc Lư thị ta từ khi nào lại phải chịu qua loại vũ nhục này! Ta nhất định phải tố cáo ngài cho bệ hạ..."
"Có vẻ như Lư thứ sử nghe không rõ lời ta nói?"
Thân kiếm trắng bạc lại một lần đặt trên cổ Lư Phong, Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười một tiếng, nhìn Lư Phong, nói: "Vậy Lư thứ sử cần phải thượng tấu sớm một chút. Hiện tại, ta với vương gia và Doãn thái thú, tính luôn cả Trần công tử vẫn luôn dốc hết tâm huyết, phân ưu vì Bệ hạ. Ngược lại trong phủ Lư thứ sử thì ca vũ không ngừng. Cũng không biết bệ hạ đến lúc đó sẽ trách tội ai đây?"
"Ngụy công tử quả nhiên nhanh mồm dẻo miệng." Lư Phong trong mắt hiện lên một tia hàn ý, "Hạ quan biết tội. Chỉ là toàn bộ Tây Bắc từ trước đến nay đều do hạ quan phụ trách, bao gồm cả an nguy của Tây Bắc vương phủ, vậy nên vẫn xin Ngụy công tử giơ cao đánh khẽ."
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Lận Hành, thấy được vẻ mặt y không chút ngạc nhiên, trong lòng trầm xuống. Thì ra đây mới là lí do mà Lư Phong kiêu ngạo, dám không để Lận Hành vào mắt. Hoá ra toàn bộ binh quyền Tây Bắc đều ở trong tay của hắn.
"Vương gia, nếu Lư thứ sử đã thành tâm thành ý nhận lỗi, vậy thì bỏ qua cho hắn cũng được. Dù sao chuyện của toàn bộ Tây Bắc còn phải làm phiền Lư thứ sử." Ngụy Nhược Cẩn kéo tay áo Lận Hành.
Lận Hành thu hồi kiếm, cùng Ngụy Nhược Cẩn đi vào Tây Bắc vương phủ. Sắc mặt Lư Phong cực kỳ xấu. Xem ra, nếu hắn không cho hai tên tiểu tử này một bài học để giảm bớt nhuệ khí của bọn chúng thì bọn chúng đúng là không thèm coi Lư gia hắn ra gì cả.
Hết chương 5



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.