Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 21: Cái này cũng là lương thực sao




Edit: oceanmelon
Hồ Kỳ đem một chiếc rương lớn đựng thẻ tre đi vào. Biểu cảm Ngụy Nhược Cẩn có hơi trợn mắt há mồm. Cậu còn tưởng là một cái rương nho nhỏ, không ngờ lại lớn đến vậy.
"Đống này đều là sổ sách ư?"
"Đúng vậy công tử, theo lời gã sai vặt đó nói thì tất cả đều là sổ sách." Ngừng một chút, Hồ Kỳ lại hỏi: "Công tử, vậy còn thuốc giải thì sao?"
Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười một tiếng, "Viên thuốc đó không phải là thuốc độc thật, cần chi thuốc giải nữa?"
Hồ Kỳ chưa từng nghĩ đến việc chủ tử cũng sẽ nói dối, không biết nói gì hơn nên cúi người chào, đang định lui ra ngoài thì đột nhiên hắn lại nhớ tới việc gì đó, tiếp tục nói: "Công tử, gã sai vặt muốn cầu xin ngài thả gã ra, nói là bản thân cũng không phải là người hầu của Lư Hồi, mà là người của Lư Thường."
Ngụy Nhược Cẩn tùy ý mở một cuộn thẻ tre ra, đọc chữ chi chít bên trên đó rồi nhớ kỹ thời gian nào Lư Hồi nhận đồ gì của ai, lén lút tuồn ra ngoài bán cái gì, tất cả đều vô cùng rõ ràng.
"Ta làm sao biết được gã có phải là người hầu của Lư Thường hay không? Ta bắt được gã từ nhà của Lư Hồi, vậy cứ giao gã lại cho Lư Hồi đi." Ngụy Nhược Cẩn thấy chướng mắt cách làm của gã sai vặt.
Tên sai vặt này bán đứng chủ nhân rất nhanh chóng, có khả năng thật sự là hạ nhân của Lư Thường. Nhưng cuối cùng thì ở thời đại này, việc bán chủ cầu vinh chẳng đem lại được kết cục gì tốt cả.
Rương đồ trước mặt này có vẻ không có giá trị nào để lợi dụng được. Lư Hồi vẫn còn mặc quần áo cũ cơ mà. Nếu gã thật sự có tiền thì cũng không ăn mặc bần tiện như vậy, ít nhất cũng phải tốt hơn so với dân thường.
Hồ Kỳ rời đi, Ngụy Nhược Cẩn lại kiểm tra tiếp phương thuốc của cậu. Đáng tiếc là cậu có trong tay quá ít dược liệu, có lẽ phải dành ra một ít thời giờ để lên núi một chuyến. Chờ đến khi trở về, cậu hoàn tất việc trồng khoai lang rồi sẽ lại dắt theo bọn nhỏ trong phủ đi ra ngoài leo núi.
Chuẩn bị xong đồ, Ngụy Nhược Cẩn chỉ cởi áo ngoài đã nằm lên trên giường. Vẫn may, tuy đồ đạc trong khách đi3m này không quá mới nhưng cũng không có mùi gì lạ cả.
Đang ngủ mê man thì nghe được một âm thanh vang lên, Ngụy Nhược Cẩn vội vàng bật dậy. Trong lúc cậu đang cho rằng mình đã nghe lầm, thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện không rõ ràng và âm thanh đồ vật nặng bị di chuyển phát ra từ dưới lầu. Theo bản năng cậu nhìn lướt qua phía góc tường, ở đó vẫn còn chiếc rương mà Hồ Kỳ đem tới.
Cậu khoác áo ngoài lên, vừa đi đến cạnh lan can liền bắt gặp ánh mắt của Lận Hàng. Trong lúc nhất thời, cậu quên mất phải dời mắt đi.

"Đánh thức cậu à?" Lận Hành lên lầu, bước đến trước mặt cậu, giúp cậu kéo lại áo ngoài.
"Ngủ không được sâu." Ngụy Nhược Cẩn nhìn những người bị trói lại ở dưới lầu, còn chủ khách đi3m đã trốn đến một góc nào đó rồi, "Ngài dự tính ngày mai sẽ xử trí bọn họ như thế nào?"
"Ngày mai Doãn thái thú hẳn sẽ tới, nơi này ta giao lại cho hắn. Đã muộn rồi, để ta đưa cậu về phòng nghỉ ngơi." Lận Hành khoác tay lên đỡ nhẹ bả vai của Ngụy Nhược Cẩn, dắt cậu đi vào trong phòng.
Mãi đến lúc đã nằm ở trên giường rồi, Ngụy Nhược Cẩn mới phản ứng kịp. Cách Lận Hành nói chuyện lúc nãy cứ như dỗ con nít là sao vậy?
Là coi cậu như coi nít mà dỗ à?
"Từ từ." Ngụy Nhược Cẩn giữ chặt lại Lận Hành đang chuẩn bị xoay người rời đi, "Ngài muốn đi đâu nữa?"
Ánh mắt Lận Hành khó nói mà trở nên sâu xa: "Cậu muốn ta ngủ ở đây ư?"
Ngụy Nhược Cẩn chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, vội vàng buông tay ra, "Còn không phải là ta cho rằng ngài muốn đi xuống lầu xem người ở dưới nữa sao? Ngài mau đi ngủ đi. Ta mệt rồi." Nói xong, cậu nghiêng người đưa lưng về phía Lận Hành, không nhúc nhích gì giả vờ mình ngủ rồi.
Nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Lận Hành, gắt gao nhìn chằm chằm vào lưng cậu. Mãi cho đến khi có tiếng cửa được đóng lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía cửa, trong lòng bàn tay chỉ toàn mồ hôi.
Ngay sau đó cậu nhắm chặt mắt lại. Bảo sao Lận Hành lại trở nên kỳ lạ như vậy, hoá ra là muốn trả thù việc cậu làm lúc trước. Thật sự cho rằng cậu sẽ sợ ư? Nếu như ngài mai cậu sợ thật thì sẽ lập tức viết họ Ngụy của cậu ngược lại!
Khi mở mắt lại lần nữa thì mặt trời đã chiếu sáng rồi. Tối hôm qua nằm nghĩ ngợi lung tung, cũng không rõ khi nào thì cậu ngủ thiếp đi mất.
Chờ đến lúc cậu đi xuống lầu, Lận Hành đã ngồi ở sảnh lớn của khách đi3m, Doãn thái thú cũng đã tới nơi rồi.
"Ta dậy muộn." Ngụy Nhược Cẩn đi tới, những người khác nhiệt tình hành lễ, cậu phẩy tay. "Doãn thái thú không cần đa lễ."

"Đói chưa? Dùng xong bữa sáng rồi chúng ta lại lên đường đi tiếp. Ta đã bàn với Doãn thái thú, sau hai ngày nữa người được hắn đề cử cũng sẽ đến đây." Lận Hành kéo Ngụy Nhược Cẩn ngồi xuống.
"Vậy còn những người này..." Ngụy Nhược Cẩn chỉ vào những người bị trói hôm qua, nói: "Trong phòng ta còn giữ chứng cứ phạm tội của bọn họ, phải làm phiền Doãn thái thú phái người đem hết xuống đây."
"Vâng, thưa vương phi." Thái độ Doãn thái thú rất kính cẩn, không chỉ vì cậu đã cứu người dân thôn Võ Tĩnh, mà càng là do sau khi Lư Phong chết đã đề bạt hắn. Tuy rằng hắn vẫn chưa phải là thứ sử, nhưng toàn bộ Tây Bắc đều do hai người trước mắt hắn đây định đoạt. Chỉ cần hắn đi theo bọn họ thì chắc chắn sẽ không có hại.
Mặt trời lên cao, thời tiết cũng thích hợp để lên đường. Khi mặt trời lặn về phía đông, rốt cuộc bọn họ cũng tới được ruộng muối. Ngụy Nhược Cẩn vừa xuống xe, sự đồng cảm trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy. Thoạt nhìn những người này so với những nông dân lao động ở đồng ruộng còn khổ cực hơn, quần áo ở trên người họ đã bị mục nát đi rất nhiều.
Càng không cần nói đến hình thể, ai nấy đều gầy trơ xương. Hàng năm phải ăn nắng dầm mưa, muối lại có tính ăn mòn nhất định, e rằng những người dân chạy nạn khác sống còn tốt hơn bọn họ nhiều.
Nhóm diêm dân nhìn thấy có người đến, không rõ là đã xảy ra việc gì, nhưng mỗi người đều cực kỳ nề nếp quỳ xuống tại chỗ, đầu cúi sát xuống mặt đất.
Ngụy Nhược Cẩn không tùy tiện mở lời, đi đến gần chỗ đang phơi muối để xem. Thật ra chỗ phơi muối rất thiếu, phần lớn mọi người đều đốn củi, nhóm lửa rồi nấu muối, cũng không trách tốc độ của bọn họ chậm được.
"Ruộng muối này đã tồn tại được rất nhiều năm đúng không?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn một vòng xung quanh. Ở chỗ rất xa mới thấy được có màu xanh lục, chỉ sợ những nơi có thể đốn củi ở xung quanh đều đã được chặt hết rồi.
"Đã được mười mấy năm. Vì chỗ này cách Nhiên Quyết quá xa, cho nên mới không bị bọn họ cướp lấy." Lận Hành nhìn cậu mà nói.
"Vậy chuẩn bị khởi công đi, ta chỉ dẫn cho mọi người làm." Ngụy Nhược Cẩn thở dài một hơi.
Để cho người trông coi ruộng muối tìm một khu đất trống không bị thủy triều dâng tới được, công cuộc đào ruộng muối bắt đầu. Bình thường sử dụng phương pháp nấu muối không thể trong vòng một lần làm ra được nhiều muối, còn làm hại đến môi trường nữa. Trong tương lai vùng này hẳn sẽ bị sa hóa nghiêm trọng, phải tìm một cơ hội để bảo tồn nơi này mới được.
Vận chuyển nước biển đã được phơi nắng từ chỗ thấp lên tới ruộng muối chỗ cao, chờ đến khi phơi khô hoàn toàn, lượng muối thu được cũng hơn lượng muối lúc trước nấu ra gấp mấy lần.
Nói cách khác, lượng muối ở trong nước biển càng nhiều, sau khi phơi khô cũng sẽ thu được càng nhiều muối. Huống chi, ánh nắng ở vùng biển rất mạnh, nội trong một ngày hẳn là sẽ xuất hiện tinh thể muối đọng trên cát.

Khuyết điểm duy nhất của biện pháp này chính là không được để gặp mưa. Có điều dựa theo thời tiết của Tây Bắc, sáu tháng cuối năm mới là thời điểm sản xuất được nhiều muối.
"Cậu đang muốn phơi muối ư? Nhưng lần trước rõ ràng là ta với cậu đã dùng cách nấu mà..." Người được Lận Hành dẫn theo đều đang giúp đỡ đào ruộng muối, y mới hỏi Ngụy Nhược Cẩn.
"Không phải ngài từng nói là không thể lãng phí muối à? Ở nơi đó của chúng ta chỉ có thể dùng cách nấu. Còn ở vùng biển thì cách nấu muối chắc chắn không hiệu quả. Thứ nhất là sẽ gây hại cho môi trường, thứ hai là quá chậm." Ngụy Nhược Cẩn dừng một chút, "Ở biển ban ngày nắng gắt, gió cũng lớn, rất tiện cho việc làm muối. Có điều nếu muốn thu hoạch muối tinh khiết, chúng ta vẫn phải tìm một chỗ khác để làm."
"Muối tinh khiết?"
Ngụy Nhược Cẩn gật gật đầu, "Ngài cũng không nghĩ tới việc ta vất vả giúp ngài nâng cao sản lượng muối à? Nếu để cho người có ý đồ xấu đánh cắp đi phương pháp tinh chế muối thì người chịu thiệt không chỉ có mình ta đâu nhé."
"Cậu nói phải, chuyện này ta sẽ sắp xếp ổn thoả." Lận Hành hoàn toàn không có nửa phần nghi ngờ.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm y, đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức Lận Hành không hiểu chuyện gì.
"Cậu đang cười cái gì vậy?"
"Không có gì. Chúng ta ở lại chỗ này thêm hai ngày nữa đi, nhìn xem cách phơi muối này hiệu quả thế nào." Ngụy Nhược Cẩn muốn cho Lận Hành nhìn thấy được hiệu quả. Dù sao thì Lận Hành cũng đã tin tưởng cậu như vậy, dưới tình huống cái gì cũng không rõ mà còn để mặc cho cậu thoả thích làm. Nếu như cậu không làm được cái gì ra trò thì bản thân cũng không còn mặt mũi nào.
"Thấy được tinh thể muối rồi, xuất hiện tinh thể muối rồi!"
Những người làm muối cũng không ngờ được là mới phơi có hai ngày, tầng trên cùng của ruộng muối lại thật sự kết tinh ra muối. Chẳng những tốc độ nhanh hơn so với phương pháp nấu muối mà lượng muối cũng nhiều hơn. Họ kích động đến mức hò reo, Lận Hành nghe được tiếng kêu, vội vàng chạy như bay tới.
Trong nháy mắt, Ngụy Nhược Cẩn ném xuống cuộn thẻ tre được cầm trong tay, đang tính đứng lên thì lại sơ ý va phải đầu. May là sự chú ý của mọi người đều dồn hết về phía ruộng muối. Cậu xoa đầu, từ tốn bình thản đi qua.
Nhìn thấy được từng mảng muối thô, khóe miệng Ngụy Nhược Cẩn cong lên cười. May mắn hai ngày nay ông trời đã nể tình cậu, trời nắng rất đẹp.
"Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi!"
Chẳng những diêm dân ở nơi đây bắt đầu quỳ xuống mà những binh lính được dẫn theo cũng cùng nhau quỳ, hô to. Lận Hành nhìn vào các tảng muối thô có màu vàng nhạt, rốt cuộc cũng cười.

Không phải là kiểu cười gượng gạo do lâu năm ít cười mà là kiểu vừa nhìn thấy đã biết tâm trạng của người này đang rất vui vẻ.
"Nhược Cẩn, cậu đúng là phúc tinh của ta!" Lận Hành xoay người ôm Ngụy Nhược Cẩn vào trong lòng.
Trong giây phút đó, Ngụy Nhược Cẩn quên mất phải nói gì. Lận Hành cảm nhận được cơ thể cậu hơi cứng đờ nhưng cũng không muốn buông ra, dù sao cũng đã lỡ ôm rồi, cứ giả vờ là mình không cảm nhận được thôi. May là chỉ phút chốc sau, cơ thể của cậu đã thả lỏng trở lại, có thêm một đôi bàn tay đặt lên eo của y.
Đôi mắt Lận Hành đỏ dần, thiếu chút nữa là không nhịn được.
"Ngài biết vậy là tốt."
Lận Hành gật đầu, tiếng reo hò còn văng vẳng bên tai. Sau khi tự nhủ nhiều lần, y mới chậm rãi buông Ngụy Nhược Cẩn ra.
"Chỗ này ở cách vương phủ quá xa, không được thuận tiện. Nếu có thể tìm được một khu đất ở gần hơn, chỉ dành riêng cho việc tinh chế muối thôi thì tốt quá. Người mà chúng ta có thể sử dụng vẫn quá là ít." Ngụy Nhược Cẩn lại thở dài, nhưng mà chỉ cần sản xuất được muối thì mọi thứ đều sẽ ổn, "Chuyện này để lúc khác nói tiếp vậy. Chúng ta phải quay về vương phủ nhanh đi."
Lận Hành cũng rất vui sướng muốn quay trở về. Y nghĩ rằng Ngụy Nhược Cẩn đã để tay lên hông của y thì chắc chắn cũng thích y. Đúng lúc y vừa tìm được một cơ hội được ở riêng với cậu để bày tỏ.
Cho dù... Cho dù Ngụy Nhược Cẩn không thích y, thì việc này cũng sẽ không khiến cậu chạy trốn. Y vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm cơ thể của y ở trong lều trại vào ngày hôm đó. Sống với nhau đã lâu như vậy rồi, y cũng không tin là Ngụy Nhược Cẩn sẽ không thích y.
Chỉ là trên đường trở về, Lận Hành vẫn không thể tìm được cơ hội tâm sự riêng với Ngụy Nhược Cẩn chứ đừng nói tới việc tỏ tình.
Quay về vương phủ, Lận Hành còn cố ý thay bộ quần áo mà mình thích nhất lên người, đi đến viện của Ngụy Nhược Cẩn để tìm cậu, lại phát hiện cậu đang cầm kéo ngồi xổm bên cạnh bồn hoa trước cửa cắt mầm cây.
"Ở trên lưng ngựa cả một đoạn đường dài như vậy, sao ngài không nghỉ ngơi đàng hoàng trong phòng mà lại chạy tới đây làm chi?" Trước mắt Ngụy Nhược Cẩn có thêm một bóng người, cậu mới phát hiện là y đã tới.
"Ta chỉ... đến xem cậu có thấy khó chịu chỗ nào hay không thôi. Cậu đang cắt cái gì vậy?"
"Mầm giống khoai lang. Xem này." Ngụy Nhược Cẩn chỉ vào một đoạn dây leo của thân cây khoai lang, nói tiếp: "Chỉ cần cắm cái này xuống đất, nó sẽ tiếp tục sinh trưởng. Chúng ta tính cả đi lẫn về đã mất gần một tháng, đều là công lao của Thượng quản gia chăm bọn chúng tốt thế này. Nhiều như vậy có thể chiết ra được rất nhiều mầm giống."
"Cái này cũng là lương thực sao?" Trong mắt Lận Hành hiện lên cảm xúc vui sướng. Từ trước đến giờ, Ngụy Nhược Cẩn đã nói thì cậu đều có thể làm được.
Hết chương 21.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.