Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 17: Ăn ngon chứ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn trở lại doanh trại, thấy Lận Hành cũng đang đi về phía lều của y, gọi một tiếng, "Lận Hành, buổi tối tới chỗ lều trại của ta ăn cơm nha."
Lận Hành nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, gật đầu.
Ngụy Nhược Cẩn cũng không lập tức quay về lều trại, nhờ người trực tiếp dẫn cậu đến phòng bếp được dựng lên tạm thời. Những người đang làm việc trong phòng bếp thấy cậu tới, vội vàng đứng hết về một bên, cúi người chào.
"Mọi người không cần phải chuẩn bị bữa tối cho ta và vương gia nữa, để ta lấy một ít thức ăn rồi tự tay làm bữa tối luôn. Có cái bếp lò nào có kiểu dáng nhỏ một chút không? Đưa đến chỗ ta một cái đi, ngày mai ta sẽ kêu người trả về lại." Ngụy Nhược Cẩn vẫy tay, thấy được những người đó vẫn còn kinh sợ nên cũng không cưỡng cầu.
"Không biết vương phi còn yêu cầu thêm gì nữa không ạ? Tiểu nhân lập tức chuẩn bị hết cho người." Là một người tuổi hơi lớn, chân có tật đứng dậy nói.
"Để ta xem."
Người làm trong phòng bếp đem hết mọi thứ lên cho cậu chọn. Ngụy Nhược Cẩn còn cho là thời buổi hiện tại rất thiếu thức ăn. Nhưng những thực phẩm cậu vừa được thấy thật sự rất nhiều, cậu phần lớn đều không nhận ra được chúng là gì, còn phải mất hết nửa buổi hỏi người khác.
Đợi đến khi Ngụy Nhược Cẩn lựa xong những thứ cần thiết rồi rời đi, trong phòng bếp lập tức phát ra tiếng bàn tán sôi nổi.
"Không lẽ vương phi thật sự muốn nấu bữa tối cho vương gia sao? Ngài ấy đến việc phân biệt nguyên liệu còn không làm được, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Đến lúc đó lỡ như vương gia truy cứu trách nhiệm..."
"Chắc chắn là muốn nấu ăn cho vương gia rồi. Tuy rằng bọn họ là do chính hoàng đế hạ chỉ thành hôn, nhưng cả hai vẫn đều là nam nhân mà..."
"Nam nhân thì làm sao? Ai cấm nam nhân yêu đương nào? Dù sao thì vương phi mới là người đáng thương nhất nhỉ. Nghe nói cậu ta chính là tài tử nổi danh Kinh Đô, gả cho vương gia cũng giống như bị huỷ hoại đi tương lai vậy. Mà đến giờ vương gia vẫn còn ngủ phòng riêng..."
"Còn phải nói nữa à, chắc chắn vương gia cũng không hài lòng... hây da, vương phi thật đáng thương quá."
"Ngồi đây nói xàm nói nhảm gì đó? Chuyện của vương gia và vương phi mà cũng dám nói bậy, không muốn đầu dính trên cổ nữa à? Làm việc đi!"

Ngụy Nhược Cẩn cũng không biết được người làm ở phòng bếp đều đang thấy đồng tình với cậu, xốc lên mành cửa lều, đặt bếp lò ở cửa. Nguyên liệu nấu ăn cậu lấy gồm có thịt dê, rau củ và thù du(*), còn có một ít tỏi.
(*) cây thù du (có 3 loại: ngô thù du/吳茱萸, thực thù du/食茱萸, sơn thù du/山茱萸)
Cậu cũng không ngờ rằng có thể tìm thấy tỏi ở chỗ này, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Tân Di, ngày mai lúc cô đi theo vương gia xong rồi quay về, tiện tay đem thêm ít tỏi đến chỗ ta nhé."
"Tỏi ạ?"
Lúc này Ngụy Nhược Cẩn mới đứng dậy, đưa cho Tân Di xem, "Chính là cái này đây, để ngày mai ta về rồi sẽ tự mình làm tỏi."
"Xin công tử thứ lỗi, nô tì chưa từng thấy qua cái này ạ. Ngày mai lúc quay về, nô tì nhất định sẽ tìm nhiều một chút rồi đem tới." Tân Di không ngờ được Ngụy Nhược Cẩn lại lấy ra một thứ mà cô không biết.
"Cái này không phổ biến ư?" Ngụy Nhược Cẩn không nghĩ đến trong phòng bếp có thứ mà không ai biết tới.
"Đúng vậy ạ."
"Được rồi, vậy giờ cô giúp ta nhào bột nhé." Từ sau khi Ngụy Nhược Cẩn chế ra cối xay đá, trong vương phủ đã không còn thiếu bột mì, lúc nào cũng có sẵn.
Tân Di rửa sạch tay, vén tay áo lên bắt đầu nhào. Ngụy Nhược Cẩn cắt thịt dê thành những khối vuông quân cờ và thái nhỏ rau củ. Nhớ đến vừa nãy Tân Di nói cô ấy không biết tỏi là gì, nên chỉ bóc một nửa, rồi lấy dao thái thành từng lát mỏng, bỏ thêm non nửa chén nước ấm vào ngâm.
Bởi vì không có nồi sắt, Ngụy Nhược Cẩn cũng chỉ có thể sử dụng nồi đất, may là dùng cũng khá ổn. Đun chảy mỡ heo, xào thù du đến khi có mùi thơm, rồi đổ bỏ phần cái thù du không cần thiết đi, cho tiếp thịt dê vào xào lên. Mùi hương rất nhanh đã bùng lên khắp phòng.
Mũi của Tân Di hít vào thật mạnh, nhịn không được hỏi: "Công tử, người làm gì mà đồ ăn thơm quá vậy?"
"Thơm ư? Một lát nữa ăn vào miệng sẽ càng thơm hơn nữa." Ngụy Nhược Cẩn cười. Tuy rằng cậu làm hơi vội, nhưng kĩ năng nấu nướng của cậu vốn không tệ, so với những người khác ở nơi này thì càng một trời một vực. Vấn đề chỉ là gia vị thực sự rất không phong phú.
Chờ cho thịt dê chín tới, cậu bỏ thêm vào nửa chén nước tỏi, rồi che cửa bếp lò lại, để lửa riu riu hầm tiếp. Chờ Tân Di nhào bột xong, cậu tiếp nhận phần bột đó, tay cán bột cực nhanh rồi cắt chúng thành sợi.
"Xong! Cô mau đi mời vương gia lại đây ăn cơm đi." Ngụy Nhược Cẩn lại đặt lên bếp một cái nồi đất nữa để nấu nước.

Chờ đến khi Lận Hành tới nơi, nước đã sôi sùng sục, Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía y, cười nói: "Ngài đi vào phía sau ngồi trước đi, ta làm sắp xong rồi."
Ánh mắt Lận Hành càng thêm sâu thẳm. Một Ngụy Nhược Cẩn tràn đầy sức sống, bình dị gần gũi như vậy, y chưa từng có cơ hội gặp được. Hơi nóng lộc cộc bay ra khỏi nắp nồi, đem theo cả mùi thơm mà y chưa được ngửi thấy bao giờ lan tỏa khắp phòng.
Y đi vào phía trong, mới vừa ngồi xuống thì Ngụy Nhược Cẩn đã bưng hai tô mì vào. Tô lớn là của Lận Hành, tô nhỏ là của cậu, "Tân Di, vào đây ăn mì chung nè."
(*) Mình chèn hình ảnh của một tô mì cắt cho mọi người dễ hình dung nhé. Trong hình là Mì cắt Sơn Tây:

Ngụy Nhược Cẩn múc nước từ nồi thịt dê hầm, đổ lên trên tô mì của Lận Hành trước, sau đó tới tô của mình, tiếp theo đổ lên tô của Tân Di.
Tân Di rất là kinh ngạc, cô cũng có phần ư?
"Nô tì không dám..."
"Cô ngồi xuống ăn nhanh đi. Nếu không ăn lẹ, để một chút nữa nguội rồi thì mất ngon." Ngụy Nhược Cẩn ngắt lời, đẩy tô mì về phía cô.
Tân Di vội vàng bưng chén lên, cúi người hành lễ.
Lận Hành học theo cậu, trộn đều mì với nước vào với nhau. Vừa bỏ một gắp vào miệng, một mùi hương hấp dẫn đã lan khắp khoang miệng. Y bắt đầu nhai chậm rãi, cảm nhận được mùi vị của sợi mì đầy tươi mới và cay nồng. Hoàn toàn khác so với bánh hấp mà y từng được ăn trước kia.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy y ăn rất ngon miệng nên trên mặt cũng đầy ý cười. Lễ nghi lúc ăn uống của Lận Hành vẫn hoàn mỹ và đầy phong thái quý tộc, nhưng tốc độ ăn của y lại cực kỳ nhanh. Phần của y gần như nhiều hơn Ngụy Nhược Cẩn gấp đôi, mà y ăn xong còn nhanh hơn cả cậu nữa.
"Ăn ngon chứ?"
Lận Hành vừa lau miệng, vừa gật đầu.

"Đây là thứ mà bá tánh luôn truy đuổi cả đời: Được ăn no, được ăn ngon." Ngụy Nhược Cẩn suy nghĩ, cảm thấy vẫn không ổn. Giọng điệu của cậu giống như một người cha già đang dạy bảo con trai mình vậy. Còn cậu thì muốn người này là chồng cậu cơ.
"Ta cũng có cách nghĩ giống bá tánh, cho nên ta cần sự giúp đỡ của vương gia." Ngụy Nhược Cẩn nghiêm túc nhìn chằm chằm Lận Hành, "Cho dù ta muốn làm cái gì, thì vương gia đều sẽ giúp ta đúng không?"
Lận Hành nuốt một ngụm nước bọt, "Đúng vậy."
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì cả. Lều trại có hơi yên lặng quá mức. Cho đến khi Tân Di đem nước vào cho bọn họ súc miệng, lều trại mới không còn trạng thái yên tĩnh kì dị như trước nữa.
"Lúc trước cậu có nói, những người nuôi bò, nuôi ngựa đó..." Lận Hành muốn có thêm ngựa chiến. Ngựa chiến của Đại Xương sức chạy không bằng được ngựa chiến của Nhiên Quyết, cả sức chịu đựng, lực chân cũng đều không thể thắng được. Nhưng giống ngựa chiến Nhiên Quyết lại có rất ít ở Đại Xương.
"Nhưng nếu người Nhiên Quyết và người Đại Xương giống như những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay... cùng chung sống với nhau, nói không chừng việc đó có thể thực hiện được." Ngụy Nhược Cẩn thở dài, "Nhưng mà sẽ phải tốn rất nhiều công sức."
Lận Hành xoay cái ly trong tay, không nói gì hết. Tuy rằng hoàng đế có nói là Tây Bắc sẽ thuộc về y, chỉ cần y không tự mình xưng đế, công khai đối đầu với Đại Xương. Nhưng chờ đến lúc hoàng đế chết thì sao? Cho dù người kế vị là đại ca hay nhị ca, thì chỉ sợ rằng họ đều sẽ không cho y một con đường sống.
"Chuyện này để sau hẵng nói. Cậu đã mệt nhọc cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi." Lận Hành chủ động kết thúc đề tài, rời khỏi lều trại.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn dáng vẻ y như thế, trong phút chốc cũng không biết nói gì thêm, chỉ có thể mặc y rời đi một mình. Trong đầu cậu lại nhanh chóng phân tích toàn bộ thế cục trước mắt của Đại Xương.
Tự vỗ đầu một cái, quả nhiên là cậu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Theo bản năng cậu cho rằng, hệ thống đã nói là Tây Bắc thuộc về bọn họ, là một thứ bọn họ sở hữu. Nhưng quốc quân Đại Xương có thật sự nghĩ như vậy sao?
Ngón tay thon dài, thanh tú nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Đương kim bệ hạ - Lận Quảng dưới gối có năm vị hoàng tử, nhưng chỉ có ba người trong số đó sống sót. Còn Lận Hành thì là người không được sủng ái nhất, có thể tới được đất Tây Bắc này chắc cũng ít nhiều nhờ vào sự "hỗ trợ" của hai vị ca ca kia, không thì có lẽ y cũng sẽ "tử trận nơi sa trường".
"Haizz!" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy tóc cậu sắp rụng hết trơn rồi. Trước kia cậu vẫn không nghĩ tới những chuyện trong kinh, có vẻ như bây giờ cậu không thể không để ý những chuyện đó nữa, thậm chí còn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra.
"Vẫn nên nhanh chóng trồng thêm lương thực thôi."
Trời hừng sáng, đám tù nhân liền bị dắt ra. Đa số bọn họ đều đứng một cách biếng nhác, chỉ có số ít thành thật cúi đầu. Sau đó có người nâng ra những thùng chứa đồ ăn sáng, mùi hương của thức ăn bị gió nhẹ thổi, len lỏi vào đám người đang đứng. Ánh mắt của họ đều trở nên khát khao.
Rất nhanh sau đó, mỗi người đều được chia cho một chén cháo gạo kê, đặc đến mức có thể dựng đứng được đôi đũa. Đã rất nhiều năm rồi, bọn họ chưa từng được ăn một bữa như thế này.
"Làm việc đàng hoàng đi. Tuy rằng có thể ăn không no được như các ngươi, nhưng vẫn tốt hơn ngồi ngây ngốc ở trong lao ngục. Chỉ cần các ngươi thật thà làm việc, có khi thứ chào đón các ngươi lúc ra tù là có thể được phát cho một thửa ruộng để kiếm sống. Đương nhiên, việc này cần phải dựa theo tâm trạng của ta." Ngụy Nhược Cẩn chờ những tù nhân cơm nước xong rồi, mới đứng ra nói.
"Nhưng nếu ai dám giở thủ đoạn gian dối thì tự chịu hậu quả đi."

Cậu mặc kệ những người này có nghe hiểu hay không, nghe lọt tai hay không. Dù sao lời cần nói cậu cũng đã nói. Nếu họ lại làm không tốt, cậu cũng chỉ có thể đổi cho người khác làm. Không thì trong vòng 3 ngày cậu thật sự không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ hệ thống đưa ra.
Một trăm điểm tích lũy kia, cậu nhất định phải có được trong tay.
Đám tù nhân rất nhanh chóng xuống ruộng làm việc tiếp. Hồ Kỳ đứng cạnh cậu, chỉ cho cậu thấy những người lười biếng nhất. Ngụy Nhược Cẩn nhìn tất cả bọn họ qua một lần, phát hiện bọn họ đều là những nam nhân có cơ thể tương đối cường tráng, tướng mạo hung ác.
Xem ra ai cũng đều rất cứng đầu đây.
"Giao cho bọn họ việc đào hồ nước đi. Không phát bữa trưa cho bọn, nếu buổi chiều vẫn lười biếng như cũ, thì bữa tối cũng không cho ăn luôn. Khi nào bọn chúng biết điều thì mới phát cơm." Vốn hiện tại lương thực không còn nhiều, cậu muốn thêm nhiều người làm việc, để trồng thêm được lương thực.
Có lẽ là do những lời Ngụy Nhược Cẩn nói, nên đám tù nhân lúc làm việc cũng ra sức nhiều hơn. Phần đông bọn họ cũng chỉ là dân chúng bình thường, chỉ cần có đồng ruộng là có thể ngưng làm việc, ai lại không muốn chứ.
Ngụy Nhược Cẩn đối với tốc độ hiện tại cũng rất vừa ý, cứ theo tốc độ như vậy thì đúng là có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.
Cậu lựa ra một mảnh đất gần hồ nước nhất, mảnh đất này không được tính là lớn, nhưng một lão nhân lớn tuổi lại dùng rất nhiều sức đỡ lấy lê, phía trước có hai người tuổi khá trẻ kéo cũng rất mạnh. Ngụy Nhược Cẩn có để ý thấy, hôm qua hình như bọn họ làm việc cũng khá chịu khó.
"Lão nhân gia, ta muốn đào thêm mấy cái mương sâu một chút trong đất này, nâng bờ ruộng thẳng lên thì có thể không?"
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân làm ngay đây ạ."
Nhìn bộ dạng lão nhân đầy vẻ kinh sợ, Ngụy Nhược Cẩn đành phải lùi sang một bên. Cậu vẫn luôn sống trong vương phủ, rất ít có cơ hội tiếp xúc với dân chúng phổ thông, vì vậy đã quên thế giới cậu đang sống phân chia giai tầng rất rõ ràng.
"Đi thôi, nơi đây nhiều đất trống như vậy, cậu vẫn muốn tiếp tục ở chỗ này nhìn ư?" Lận Hành thật sự không hiểu vì sao Ngụy Nhược Cẩn muốn đích thân đi đến chỗ này.
"Ngài muốn tới chỗ nào sao?"
"Trước tiên trở lại doanh trại đã, chuẩn bị một chút để quay về vương phủ."
"Đợi vài ngày nữa đi." Ngụy Nhược Cẩn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lận Hành nghiêm túc, nhịn không được muốn chọc y. Cậu tiến lại sát bên y, nhẹ giọng nói: "Không phải ta đã nói rằng ta muốn trồng bắp sao? Đương nhiên là phải trồng xong rồi mới trở về được chứ."
Gần quá! Khoảng cách này khiến cho trái tim của Lận Hành lại bắt đầu đập nhanh một cách mãnh liệt, không chú ý nổi cậu đang nói cái gì, chỉ có thể bị động mà gật đầu.
Hết chương 17.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.