Vương Phi Có Độc

Chương 27: Tương tư (nhất)





"Nàng chết." Cố Thanh Trản mấp máy đôi môi khô cằn, nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong bồn đồng, lòng lại mảy may không thấy ấm áp. Diễm hỏa rực hồng tựa như tái hiện tinh phong huyết vũ đêm qua, giọng nàng tái nhợt vô lực, "Nàng chết..."
"Nàng chưa chết. Trước khi tìm thấy thi thể, không tính là chết." Ánh Thu vốn định nói, nàng sống hay chết thì liên quan gì đến ngươi đây? Nhưng nhìn ánh mắt vô vọng kia của Cố Thanh Trản, cuối cùng vẫn ngừng lại. Ánh Thu không hiểu chữ tình, nàng vốn tưởng rằng Cố Thanh Trản giống nàng, nhưng từ khi gặp Lục Oanh, Cố Thanh Trản đã thay đổi, thậm chí ngay cả chính bản thân nàng cũng không chú ý tới.
*
Kỳ thật, ngày thứ ba từ lúc Lục Oanh gả vào Vương phủ, Cố Thanh Trản đã thu được mệnh lệnh: Giết nàng, châm ngòi quan hệ giữa Chiêu Vương phủ và phủ Tướng quân. Cho nên Cố Thanh Trản quan tâm nàng, thân cận nàng, lấy cớ mang nàng đi chùa Từ Ân cầu phúc, giữa đường sẽ giải quyết nàng. Mà sự thật, Cố Thanh Trản đã làm như vậy.
Tất cả đều tiến hành đúng như nàng đã sắp đặt, nhưng có một số việc nàng thế nào cũng không ngờ tới. Nàng không ngờ rằng Lục Oanh sẽ chắn trước người nàng, nàng không ngờ rằng Lục Oanh sẽ để nàng đi trước, nàng càng không ngờ rằng Lục Oanh sẽ động thân vì nàng ngăn cản một tên.
Chính trong ngày ấy, nàng vốn luôn luôn giết người không ghê tay, lại do dự.
"Vì sao lại quay về? Vì sao không giết nàng?!" Sau đó, Ánh Thu ép hỏi Cố Thanh Trản. Chỉ vì xúc động nhất thời của nàng, phá hoại toàn bộ kế hoạch vốn đã tính toán tốt từ trước.
"Bên người nàng có ám vệ bảo hộ, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."
"Vậy được, chúng ta đưa nàng đến biệt viện, không thể tiếp tục xảy ra bất trắc."
Khi chữa thương ở biệt viện, Cố Thanh Trản lần thứ hai động sát tâm với Lục Oanh, nhưng nàng vẫn không hạ thủ được, chỉ cần nhìn thẳng vào khuôn mặt Lục Oanh, liền không hạ thủ được. Vì mi mắt Lục Oanh thật sự rất giống Sở Ngọc, từ diện mạo nàng có thể thấy được bóng dáng Sở tiên sinh.
Vốn là sự thân cận có chứa mục đích, về lâu về dài, lại thành một loại kìm lòng không đậu, không tự giác muốn dùng các loại lý do đến gần nàng. Vì khi cùng một chỗ với nàng, không có cân tâm đấu giác ngươi lừa ta gạt. Khi cùng một chỗ với nàng, Cố Thanh Trản cảm thấy mình như một người bình thường, có thể được bảo hộ, có thể bị giam tâm, có thể được để ý.
Nàng tham luyến Lục Oanh, nhất là sau khi Trịnh Triệu Bắc phạt trở về, nàng gần như quên mất vì sao mình ẩn núp trong Vương phủ. Một năm đó, nàng một đời không quên được, vì có một nữ tử tên Lục Oanh đã đi vào tâm khảm nàng. Ngày hai mươi tám tháng ba năm Ninh Tuyên, nàng vì lấy được tín nhiệm của Trịnh Triệu, tự thân chịu kịch độc. Khi nàng mê mang nhìn Lục Oanh vì nàng từng ngụm từng ngụm hút máu độc, muốn khóc cũng không thể khóc. Thì ra, nếu có một ngày nàng chết, trên đời này vẫn có người sẽ vì nàng rơi lệ.
Đêm đó, nữ tử nàng lưu luyến ôm nàng một đêm, ủ ấm nàng một đêm, nhưng nàng cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm, chỉ là một đêm không ngủ.
Rồi sau đó, Lục Oanh không tìm gặp nàng, không để ý đến nàng, Cố Thanh Trản vốn tưởng rằng như vậy có thể cắt đứt quan hệ giữa hai người, nhưng ai ngờ càng không thấy lại càng nhớ nhung... Đến tận ngày địa chấn năm An Nguyên, Lục Oanh lại một lần nữa vì nàng xả thân quên mình, nàng mới hiểu ra không bỏ xuống được chính là không bỏ xuống được, yêu chính là yêu.
"Nếu kiếp sau ta còn nhớ ngươi, nếu ta là nam tử, ta chắc chắn muốn kết hôn với ngươi; nếu chúng ta vẫn đều là nữ tử, ta... ta cũng sẽ yêu ngươi."
Cố Thanh Trản ôm chân cuộn tròn người dựa vào đầu giường, mệt mỏi tựa trán lên đầu gối. Thì ra ba năm có thể chứa đựng nhiều hồi ức như vậy. Lục Oanh, cưới ta cũng được, giết ta cũng được, chỉ cần ngươi còn sống, ta cả đời này đều là của ngươi.
Loảng xoảng! Ánh Thu mạnh tay đặt mâm thức ăn lên bàn, Cố Thanh Trản đã ba ngày không ăn, nàng cười lạnh, "Giờ đã ra khỏi Vương phủ, ngươi còn xem mình là Vương phi, chờ ta tới hầu hạ ngươi sao? Không, ngươi lập tức sẽ thành tần phi."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó..." Cố Thanh Trản rốt cuộc chịu nói chuyện.
"Hoàng Thượng giữ ngươi trong hậu cung, tự nhiên phải cho thân phận."
Cố Thanh Trản cũng cười lạnh đáp lại, Vương phi tần phi có gì khác nhau, nàng chẳng qua là công cụ giết người mà thôi.
"Ba ngày không ăn... Chẳng lẽ đệ nhất sát thủ Tam Tấn hội lại chết vì đói?" Ánh Thu đầu tiên là nói đùa, về sau giọng điệu mới trở nên nghiêm túc, "Ta đến để cáo biệt."
"Ừ." Cố Thanh Trản không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên lên tiếng. Các nàng một đời đều sẽ bấp bênh, một nhiệm vụ chấm dứt chính là một nhiệm vụ khác bắt đầu.
"Còn nữa, dưới vách Đoạn Trường tìm thấy thi thể Chiêu vương..."
Cố Thanh Trản đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ánh Thu, "Vậy nàng... Nàng thì sao?!"
Ánh Thu liếc mắt nhìn Cố Thanh Trản một cái, nhẹ giọng đáp, "Tìm thấy..."
Giờ phút này, chỉ cần ba chữ này, Cố Thanh Trản thốt nhiên vỡ lệ.
"Ta có mang nàng về..." Ánh Thu dừng một chút, mới nói, "Mặc ngươi xử trí."
Rồi nàng lại tiếp, "Chúng ta quen biết đã mười năm, ta chưa bao giờ thấy ngươi khóc."
Cố Thanh Trản trầm mặc thật lâu sau, mới đứng lên, "Ta muốn đi xem nàng."
*
Đẩy ra nửa cánh cửa gỗ lim, Ánh Thu chỉ vào trên giường, "Ở kia."
Cố Thanh Trản lảo đảo bước tới. Là nàng. Nữ tử vết thương đầy người trên giường này, chính là Lục Oanh. Tuy rằng búi tóc tán loạn, trên mặt vết máu loang lổ, nhưng Cố Thanh Trản chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra. Là nàng.
"A Oanh..." Cố Thanh Trản nỉ non, đưa tay xoa đôi má Lục Oanh.
"Tìm thấy dưới đáy vực, rơi vào lưới dây leo, mới may mắn giữ được một mạng..." Thấy Cố Thanh Trản chật vật ngã ngồi trước giường, Ánh Thu thật sự không nghĩ ra vì sao nàng lại lưu lạc đến mức này.
"A Oanh?" Nâng gương mặt Lục Oanh, Cố Thanh Trản đột nhiên phát hiện điều gì. Gò má Lục Oanh... có chút ấm áp, Cố Thanh Trản đột nhiên kéo cổ tay Lục Oanh, đầu ngón tay đè lên động mạch nàng. Vẫn còn mạch tượng! Cố Thanh Trản quay đầu nhìn Ánh Thu, "Nàng... Nàng còn sống?"
Ánh Thu bất đắc dĩ, xem ra Cố Thanh Trản hoàn toàn không nghe nàng nói, đáp, "Ta nói nàng chết khi nào?"
"Nàng... Nàng..." Đến lúc này, khuôn mặt ba ngày tái nhợt của Cố Thanh Trản mới có chút sinh khí. Nàng nắm chặt tay Lục Oanh, mừng đến phát khóc, nàng đứng dậy cúi đầu đặt lên ngực đối phương. Quả nhiên còn phập phồng, chỉ là khí tức mỏng manh, "A Oanh..."
Cố Thanh Trản cẩn thận thay Lục Oanh kiểm tra vết thương trên người. Trên mặt tuy rằng vết máu loang lổ, nhưng phần lớn đều do bị cỏ cây làm trầy xước, lại từng chút một xem cần cổ, ngực, hai cánh tay, trên lưng... Mỗi một chỗ đều không bỏ qua...
"Ta đã kiểm tra rồi, trên người nàng chỉ có chút ngoại thương do nhánh cây cỏ dại làm trầy da..." Ánh Thu nói một nửa, bóp trán. Bây giờ trong mắt Cố Thanh Trản chỉ có người trên giường, nàng cũng không cần đứng đây chi cho phí tâm, nhưng lúc sắp đi, nàng vẫn nói một câu, "Sau khi nàng tỉnh, ngươi định đối mặt với nàng thế nào, có nghĩ tới chưa?"
Cố Thanh Trản ngẩn ra, nàng nên đối mặt Lục Oanh như thế nào? Lục Oanh sẽ đối mặt với một nữ tử đã lừa gạt nàng suốt ba năm như thế nào?
"Làm cho nàng gia nhập Tam Tấn hội..." Ánh Thu đặt một bình sứ men xanh lên bàn, cười nói, "Như vậy, nàng liền một đời không thể rời bỏ ngươi."
Cố Thanh Trản lớn tiếng bác bỏ, "Không thể nào! Không thể cho nàng uống thứ đó..."
"Vậy cũng chỉ còn cách giết nàng."
Cố Thanh Trản vẫn nắm chặt tay Lục Oanh, ngữ khí thật kiên quyết, "Nàng không thể chết."
"Vậy nàng sẽ giết ngươi. Nói cho cùng, là ngươi làm cho nàng cửa nát nhà tan."
"Là ta nợ nàng, ta nguyện ý." Cố Thanh Trản nhìn Lục Oanh đang hôn mê, khóe miệng mang ý cười.
"Cố Thanh Trản, ngươi thật không thuốc nào cứu được." Ánh Thu ném ra những lời này xong, liền nghênh ngang mà đi.
"Ánh Thu... Cám ơn ngươi."
Ánh Thu không đáp, cũng không quay đầu lại. Nàng không biết mình làm thế này, là giúp Cố Thanh Trản hay là hại Cố Thanh Trản.
"A Oanh?" Mặc cho Cố Thanh Trản gọi như thế nào, nàng đều không có phản ứng. Nghe nàng hô hấp đều đều say ngủ, Cố Thanh Trản mới yên lòng. Nàng thật cẩn thận vì Lục Oanh thanh tẩy thân mình, Lục Oanh thế này mới dần dần khôi phục bộ dáng ban đầu, chỉ là bờ má vốn trắng nõn trơn bóng hiện giờ đầy là vết thương loang lổ, nhìn thấy mà khiến người đau lòng.
Đây là mệnh trung chú định sao? Cố Thanh Trản nằm xuống bên cạnh Lục Oanh, nâng cánh tay nàng khoát lên hông mình, kéo nàng vào lòng lẳng lặng ôm lấy, đầu ngón tay nhẹ chải mái tóc nàng. Hương thơm từ tóc nàng, tựa như đêm đó, Cố Thanh Trản nhớ rất rõ ràng.
"A Oanh..." Ôm Lục Oanh, Cố Thanh Trản nhẹ kêu, giọng tràn đầy cưng chiều. Nàng biết ngay khoảnh khắc Lục Oanh mở mắt, tất cả mọi thứ giữa các nàng đều sẽ chấm dứt. Nhưng Cố Thanh Trản vẫn tham luyến nàng, Lục Oanh đối với nàng còn độc hơn Tam Tấn hội. Ba năm ẩn nhẫn... sau khi trải qua nỗi tra tấn sinh ly tử biệt lại được ôm nàng, Cố Thanh Trản rốt cuộc khắc chế không được, mà nàng cũng không màng khắc chế. Khi Lục Oanh tỉnh lại, hết thảy sẽ chấm dứt, vậy trước khi hết thảy chấm dứt, nàng muốn vì bản thân mình lưu lại chút hồi ức cuối cùng.
Ánh nến lập lòe ngày càng leo lắt.
Trong căn phòng hôn ám, Cố Thanh Trản đưa tay đẩy ra những sợi tóc tán loạn trên trán Lục Oanh, dán môi lên trán nàng, dùng chóp mũi nhẹ ma xát đôi má nàng, đầu ngón tay vuốt ve môi nàng. Tim đập do dự một lúc lâu sau, mới đưa môi đến gần, nhẹ nhàng hôn môi nàng rồi lập tức rời đi. Nụ hôn không chút đáp lại trong bóng tối, lại cho nàng niềm thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Nàng chưa từng biết thích một người là cảm giác gì, lại trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận Lục Oanh, dạy nàng đánh đàn, dạy nàng vẽ tranh, dạy nàng viết chữ, muốn đến gần sát thân thể của nàng, thậm chí muốn dụ dỗ nàng... Trời biết mỗi lần Lục Oanh ôm nàng, Cố Thanh Trản muốn cùng nàng thân mật nhiều hơn như vậy đến mức nào.
Cố Thanh Trản ôm Lục Oanh, không dám dùng lực. Kỳ thật nàng sợ Lục Oanh tỉnh lại, sau đó tất cả sẽ vỡ tan, nhưng nàng càng sợ Lục Oanh không tỉnh được, tuy rằng thái y nói bệnh nhân chỉ vì mỏi mệt quá độ mà hôn mê.
Cố Thanh Trản nhẹ nhàng tựa cằm lên trán nàng, khẽ than, "Nếu có kiếp sau, ngươi thật sự nguyện ý cưới ta sao..."
Một đời này, nàng sớm không hy vọng xa vời.
Sáng sớm hôm sau, vốn đang an bình.
"Vì sao... Vì sao... Vì sao..." Lục Oanh cả người run rẩy, miệng lẩm bẩm, mi mắt khóa chặt, thái dương đầy mồ hôi lạnh, tay nàng đặt trên lưng Cố Thanh Trản, gắt gao túm chặt áo gấm, "Vì sao..."
Cố Thanh Trản bừng tỉnh, Lục Oanh nằm trong lòng nàng đang phát run. Nàng bắt đầu tâm thần không yên, rõ ràng ngay từ đầu đã chuẩn bị tốt rằng sẽ thừa nhận hết thảy phẫn nộ và oán hận của Lục Oanh, nhưng lúc này vì sao vẫn còn đau lòng? Nếu giữa các nàng không có tất cả những chuyện phức tạp đó thì tốt biết bao, "...A Oanh?"
Lục Oanh gắt gao nắm trung y của nàng, thân mình càng thêm run rẩy. Bỗng nàng mở mắt ra... chằm chằm nhìn Cố Thanh Trản hồi lâu, ánh mắt trống rỗng mà hoang mang. Nàng lại quay đầu đánh giá quanh mình, tất cả đều xa lạ. Lục Oanh tránh thoát ôm ấp của Cố Thanh Trản, cố hết sức ngồi dậy, đầu ong ong choáng váng, vô cùng đau đớn.
"Á..." Lục Oanh ôm đầu, rên rỉ từng tiếng trầm ngâm thống khổ, "Ôi..."
"Làm sao? Có phải còn đau không..." Cố Thanh Trản đưa tay muốn chạm vào nàng, nhưng Lục Oanh lại kháng cự mà lui sang một bên.
Nữ tử trước mắt hóa thành vô số ảo ảnh, Lục Oanh chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, đầu óc tựa như bị dọn sạch vậy. Trống rỗng, trống rỗng.
"A Oanh, để ta xem xem..."
Lục Oanh mạnh mẽ đẩy Cố Thanh Trản ra, thần sắc tràn đầy sợ hãi. Trống rỗng, đầu óc trống rỗng khiến nàng sợ hãi.
"Đây là đâu? Ngươi là ai?"
*
Dany: Rồi chị Trản sẽ làm gì đây? Những chương tiếp theo là tiết mục khổ qua bọc đường vừa ngọt mê tơi vừa đắng thấu lòng, các bạn tha hồ nếm thử, yên tâm không thiếu hàng đâu hahaha...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.