Vương Phi A Nam

Chương 12: Mười hai năm




Thời gian thắm thoát trôi đưa, xuân đến đông đi, lặp lại tuần hoàn như thế, nhắm mắt mở ra đã là chuyện của mười hai năm sau.
Đồi cao đón gió, xung quanh tĩnh lặng đến kì ảo, giữa khung cảnh vạn loài hoa ẩn ẩn hiện hiện căn nhà nhỏ, khung gỗ bền vững theo thời gian, mầm non mới ngày nào nay nhú cao hóa thành một thân cây lớn kề cạnh cổ thụ năm xưa. Duy chỉ có bảng hiệu “Nhạn Bắc phu tử” là bị mài mòn, tuy bút nét vẫn trước sau hóa rồng mạnh mẽ ấn tượng.
Giữa khóm hoa linh lan trắng ngần, tinh khiết đọng sương sớm, hiện hữu bóng dáng cao gầy áo tím, vạt áo mở rộng ẩn hiện khuôn ngực, ba vạn tóc trắng trước sau tự do che đi một bên dung nhan, lộ ra dung nhan anh tuấn còn lại, ngón tay bạch ngọc vuốt ve miệng tách sứ, ngồi trên mỏm đá lớn, ung dung hưởng thụ khí trời lúc hừng đông.
Nhạn Bắc một tay gõ ấm trà đã cạn, một tay chống cằm nhìn trang sách đã mở đặt trên đùi, khẽ than thở.
”A Nam.”
Tiếng cửa chi cha mở ra, Nhạn Bắc theo thói quen đưa mắt nhìn, sau đó thân người hóa tượng, đồng tử khẽ co, ngón tay run lên, sách đặt trên đùi theo vậy mà rớt.
Chỉ thấy hắn thất thần nhìn người trước mắt một thân áo váy trắng ngần, dài chạm đất, tà áo tung bay, ba vạn tóc đen hờ hững cột lên, tự do bay nhảy như thần tiên, thân người cao gầy, làn da như sứ, eo nhỏ câu hồn, vẻ lạnh nhạt trên dung nhan khuynh thành ấy, ba phần trưởng thành, ba phần câu hồn, ba phần tiên linh, như hòa trộn vào nhau.
Nhưng điều khiến Nhạn Bắc chú ý hơn cả, chính là tay nải sau lưng nàng.
”A Nam, sư phụ nhớ không lầm không dặn con chuẩn bị tay nải.”
Chỉ thấy nàng chớp con ngươi to tròn như ngọc trai, xinh đẹp nhìn hắn, ôn nhuận kêu.
”Đúng a, sư phụ không kêu. Nhưng là hôm qua ngài đã đáp ứng học trò, cho phép ta về nhà vô thời hạn.”
”Lời nói lúc say, vốn không thể tin.”
”Ai u, sư phụ ngài lớn tuổi, nói phải giữ lời.”
Nhạn Bắc dung nhan khẽ tối, nhíu mày khẽ đáp.
”Sư phụ con mới không lớn tuổi.”
Trần A Nam đáy mắt khinh bỉ, khẽ trào phúng.
”Quá tam tuần còn kêu không lớn? Ở tuổi ngài phụ thân ta đã có ta rồi. Ai u không nói ngài, ta phải về, trễ nãi thành thân của tỷ tỷ xem ta thế nào thu thập ngài.”
Trần A Nam hất tóc, xinh đẹp bước đi. Cũng không quản đằng sau có người u buồn nhìn nàng.
”Sư đồ bất hiếu, con nỡ để sư phụ một mình sao?”
Trần A Nam nghe âm thanh ai oán, nàng khẽ nghiêng đầu, ôn nhuận chớp mắt kêu.
”Sư phụ còn Duật ca, hắn cũng có thể nấu cơm, cho nên sư phụ, bảo trọng.”
Sau đó A Nam đi thẳng, dung nhan như bừng sáng, phấn khởi về nhà.
Nàng đợi ngày này mười hai năm rồi, cuối cùng cũng có thể lừa đảo sư phụ hồ ly, cái gì một tháng thả nàng về nhà, chính là một khắc cũng không cho nàng đi!
Ngày qua ngày châm trà, nấu cơm, đọc sách, đọc chán thì luyện công, dù chỉ là công phu mèo cào, cho nên khi có cơ hội bắt thóp sư phụ, nàng chính là bản lĩnh trời cao, chặt đứt đường lui có hại cho mình.
Rất khó có dịp sư phụ hắn hưng phấn mở rượu, A Nam khôn khéo dụ hắn, một lời đã thốt khó có thể nuốt, ai bảo sư phụ nàng trời sinh ưa trà, chỉ cần dụ dỗ hắn, uy hiếp đốt vườn trà của hắn, lấy rượu thay trà, Trần A Nam thắng lợi đến cười cong hai mắt.
Mười hai năm, hắn lấy danh sư phụ ức hiếp nàng, mặc dù hắn không chỉ bảo nàng nhiều thứ nhưng kho sách của hắn, chính là đại thuốc bổ với nàng, nàng đọc không sót một chữ, đọc đến kiến thức bừng bừng ánh lửa.
Trần A Nam vui đến cười to.
Nhạn Bắc phía sau nhìn bóng lưng nàng rời đi, đuôi mắt khẽ cong, nhịn không được mà kêu.
”Đi bao lâu?”
”Sư phụ cưới sư mẫu, ta liền về uống rượu mừng a.”
Rất lâu sau không thấy âm thanh đáp lại, A Nam khẽ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy sư phụ nàng trước sau ngồi đó, vẫn là một dạng lười đến đáng đánh đòn, nhưng là con ngươi đen láy, trong như mặt hồ, nay gợn sóng nhỏ li ti, chỉ thấy hắn dung nhan anh tuấn, ôn nhu nhìn nàng, cười cười nói nói.
”Đi đi. Tới lúc, sư phụ liền đi đón con.”
Trần A Nam đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy sư phụ kì lạ, nhất định đang tính toán chuyện xấu, và chắc chắn không có lợi với nàng. Cho nên cái gì khuê nữ, bộ dạng thanh cao, bóng lưng xinh đẹp, A Nam xách cao váy, bỏ chạy thục mạng.
Trưởng thành hơn tất sức khỏe càng lớn, hằng ngày luyện công học võ, hít khí trời trên đồi cao, vốn đã luyện cho nàng một thân khỏe mạnh, mặc dù không thể như các vị nữ anh hùng hào kiệt, xách đao tung hoành giang hồ, nhưng là chạy vượt qua ba con thôn hai dòng sông, đối A Nam chỉ là chuyện cỏn con.
Cho nên đến khi nàng nhìn tới cổng thôn quen thuộc, trên trán một giọt mồ hôi cũng không có, hơi thở đều đặn, duy chỉ có dung nhan sáng bừng bừng, phấn khích mà nhìn.
Cuối cùng cũng về nhà.
Nàng nhớ đến sắp hỏng rồi.
Trần A Nam vỗ vỗ tay nải, bước chân như cưỡi mây đạp gió, điềm đạm bước vào.
Đám cưới trong thôn mỗi lần tổ chức chính là không rộn ràng cũng hoành tráng, đặc biệt nhà A Nam lại thuộc dạng nhà nông bậc cao, nhà mười mấy mẫu đất đai lớn, bên ngoại lại làm thương gia, hôn lễ lần này chính là không quý cũng sang.
Trần A Nam nhìn dòng người tấp nập, dân thôn ai nấy đồ màu rực rỡ, vui vẻ cười nói. Một câu chúc mừng hai câu chúc mừng.
Cũng bởi vì vậy mà Trần A Nam đồ trắng lại đặc biệt nổi bật, còn có dung nhan khuynh thành của nàng, khiến người khác không để ý cũng rất khó.
Vài ba đứa trẻ chạy giỡn nô đùa, va chạm vào A Nam, chỉ thấy bọn trẻ quên cả cái khóc do té đau, thẩn người nhìn cái người áo trắng lay động, sau đó khẽ kêu.
”Thần tiên tỷ tỷ..”
Trần A Nam có chút hoảng nhìn đám trẻ dưới đất, dự định vội dìu chúng lên thì bên tai lại vang lên âm thanh gọi nàng.
”A Na!”
Trần A Nam thân người khẽ cứng ngắc, nàng khóe mắt khẽ hồng, nhìn nam nhân cao lớn cách đó không xa.
”Ca ca!”
Chỉ thấy A Nam như một cơn gió thổi nhẹ, bay vào lòng của Trần Nguyên.
Trần A Nam nhìn ca ca thay đổi, cao lớn hơn trước rất nhiều, ngay cả dung nhan anh tuấn trong kí ức cũng nhuốm mùi vị nam nhân trưởng thành, mạnh mẽ và kiên nghị. Khóe mắt càng hồng.
Trần Nguyên nhìn tiểu muội nhỏ bé trong ngực, không khỏi cảm thán nàng trưởng thành rồi, lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, cha nương nhìn thấy nhất định khóc đến rống to.
”Muội về sao không báo cho cả nhà?”
”Muội nghe tin tỷ tỷ gả, nhịn không được chạy về.”
Trần Nguyên khẽ gõ đầu nàng, nhịn không được mắng.
”Lớn thế này còn ngỗ nghịch, phu tử không mắng sao?”
Trần A Nam lắc đầu, dẩu môi hồng.
”Sư phụ dám mắng muội, muội đốt vườn trà nhà hắn.”
Trần Nguyên dở khóc dở cười với nàng.
”Cha.”
Trần A Nam nhìn cục thịt nhỏ nhắn ban nãy đụng nàng té nhào, ôm lấy ống quần của ca ca, mở miệng nhỏ nhắn hô một tiếng cha hai tiếng cha, nàng không khỏi ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Trần Nguyên nhìn muội muội bảo bối kinh ngạc, khẽ cười ra tiếng. Hắn cúi người ôm lấy con trai nhỏ, vỗ vỗ lưng con, ôn nhu bảo.
”Gọi dì nhỏ.”
Chỉ thấy đứa nhỏ hai tay giang ra hướng A Nam, đôi con ngươi đen láy rực rỡ, hướng nàng phụng phịu kêu.
”Thần tiên tỷ tỷ, ôm ôm.”
Trần A Nam cười đinh đang, vươn tay ôm lấy cháu trai, yêu chiều thay hắn lau bụi bẩn trên mặt, sau đó khẽ liếc ca ca mình, mở miệng mắng.
”Cưới tẩu tử lại không báo cho muội, ngay cả đứa nhỏ cũng có, ca giỏi!”
Trần Nguyên ho khan.
Trần A Nam không thèm để ý hắn, ôm lấy cháu trai, vừa đi về hướng ngôi nhà dán giấy hỉ đỏ mắt đông đúc kia vừa đùa với đứa nhỏ trong ngực.
Nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, dung nhan có ba phần giống ca ca, nhất là ánh mắt của hắn, những nét còn lại ắt hẳn giống nương hắn. Nếu nàng nhớ không lầm, kiếp trước ca ca chính là cưới vào cửa đại tiểu thư của một gia tộc nhỏ ở kinh thành, nàng vốn không biết hai người gặp nhau thế nào, chị dâu kia dung nhan ra sao, bởi lúc đấy nàng mải mê chạy nhảy trên Dật phủ, cho nên lần này không khỏi tò mò hình dáng nàng dâu của ca ca, nhưng nhìn cháu trai, ắt hẳn nàng ấy thuộc dạng thanh tú chi kim a.
”Thần tiên tỷ tỷ.”
”Mạch nhi, gọi dì nhỏ, dì nhỏ không phải thần tiên tỷ tỷ.”
A Nam nhéo má hắn, mềm mại, thật yêu thích.
Chỉ thấy hắn dẩu môi nhỏ, lắc đầu lầm bầm.
”Thần tiên tỷ tỷ.”
Trần A Nam bó tay, lười quản hắn gọi. Tiếp tục bước đi.
Trần Nguyên dở khóc dở cười với các nàng, hắn đi trước mở cửa, khuôn mặt vui vẻ nhoẻn miệng cười, vừa đi vừa kêu lớn.
”Cha nương! Ra đây xem ai đại giá quang lâm nhà chúng ta.”
Trần A Nam một cước đá mông ca ca, trừng mắt cảnh cáo, cái gì đại giá quang lâm? Muốn chết sao?
”Ai u chuyện gì mà la hét?”
Trần A Nam nhìn hai người một nam một nữ chạy vội ra, nhìn một cái nước mắt liền rơi như đê vỡ.
Trần Bắc cùng Lệ Tố, đi sau còn có Viễn Xuyên ngày nào, chỉ thấy bọn hắn vội chạy ra, khi nhìn tới vị cô nương khuynh thành, xinh đẹp như đóa hoa sen thanh khiết, thân người thướt tha như tiên linh, xinh đẹp rơi lệ, khiến người khác lòng đều vì nàng mà đau.
Lại còn ôm đứa trẻ trong ngực khóc rống.
Não bộ mọi người trống rỗng.
Ôi chao?
Chuyện gì đây?
Mễ Bối: tay tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.