Vương Mệnh

Chương 439: Trận Dự Nam Hán Quân Đại Bại






Lại nói, chướng ngại vật trước cổng trấn sau khi bị Hán quân đội mưa tên điên cuồng dọn dẹp, cuối cùng cũng đã thanh lý hoàn tất.
Mặc dù cả khoảng phố bị Sở quân thiêu cháy, vừa bị lửa đốt, vừa bị khói hun, khiến cho Hán quân thương vong thảm trọng, nhưng rồi cuối cùng bọn họ cũng có được cơ hội đào thoát ra ngoài.
NPC binh sĩ thì còn đỡ, trước cảnh sinh tử tồn vong đều tuân theo sự chỉ huy của các tướng lĩnh, theo thứ tự rút lui.
Còn đối với người chơi thì tình cảnh hỗn loạn vô cùng, mạnh ai nấy chạy, tranh nhau chạy, xô lấn dẫm đạp nhau, mãn sơn biến dã đều thấy bại quân cuống cuồng tháo chạy.
Chỉ có điều, nhân cảnh hỗn loạn, Hán quân tinh kỵ thừa cơ đào thoát, kể ra đối với Hán quân trong cái rủi cũng còn có được chút ít may mắn.
Kỵ binh tinh nhuệ có giá trị hơn bộ binh nhiều.
Hán quân tinh kỵ cơ động thiện chiến, sau khi đào thoát ra khỏi trấn, liền được giao trọng trách cầm chân truy binh để đại quân đào thoát.
Bắc môn đã bị hủy vì ngọn lửa, Sở quân trực tiếp từ nam môn truy sát.
Hai vạn đại quân khí thế bừng bừng, cũng mãn sơn biến dã truy sát địch quân.
Hán quân tinh kỵ tuy tinh nhuệ thiện chiến, nhưng bởi nhân số quá ít, chỉ còn lại chưa đến 500 tinh kỵ, không thể hoàn toàn ngăn cản được truy binh, thậm chí còn dần dần hãm nhập vòng vây, hãm nhập hỗn chiến.
Huyết trị của kỵ binh dần dần giảm thấp, nhân số cũng dần dần giảm thấp.
Hỗn chiến dần dần biến thành khổ chiến.
Đến khi thủ hạ tổn thất thêm gần trăm người, Hắc giáp kỵ tướng thấy thế đã cùng, trọng trách cũng vô pháp hoàn thành, đành suất lĩnh tàn binh tháo lui.
Gã ta sau một phen điên cuồng vung trường thương tàn sát địch quân xung quanh, một đường máu cũng đã được mở ra.
Hán quân kỵ binh lớn tiếng hoan hô, theo Hắc giáp kỵ tướng theo đường máu vừa mới mở đó mà tháo chạy.
Chờ đến khi cả bọn thoát khỏi vòng vây, nhân số chỉ còn lại hơn 350 người, ai nấy đều thương tích đầy mình, huyết trị còn được gần một nửa đã là nhẹ.
Nhưng dù sao thì cả bọn cũng đã đào thoát.

Ai nấy đều hớn hở vui mừng như là thắng trận vậy.
Chỉ cần thoát khỏi vòng vây, tức là đã an toàn.
Kỵ binh tháo chạy, bộ binh không thể nào đuổi kịp được.
Hắc giáp kỵ tướng quay đầu nhìn lại Dự Nam trấn lúc này vẫn còn nằm trong biển lửa, không khỏi thấy lạnh cả người.
Hán quân đã điên cuồng, bọn Đại Sở quốc còn điên cuồng hơn nữa.
Trận chiến vừa rồi, Đại Sở quốc không chỉ biến dân chúng thành dân binh, xua ra chiến trường, mà còn đưa cả già trẻ lớn bé ra tham chiến, thậm chí không ngại phóng hỏa thiêu cháy cả một khoảng phố để giết địch quân.
Thật là, không có điên cuồng nhất, chỉ có càng điên cuồng hơn.
Sở quân truy sát ra ngoài hơn năm mươi dặm, địch nhân kẻ nào giết được thì đã giết hết, kẻ nào bắt được thì cũng đã bắt hết, những kẻ nhanh chân thì đã chạy xa, nên đành thu quân trở về xử lý chiến quả.
Thật ra thì do thể lực có hạn nên bọn họ có muốn tiếp tục truy đuổi nữa cũng không làm nổi.
Tuy thắng trận, nhưng Dự Nam trấn giờ đây đã thành một đống hoang tàn, cần khẩn trương khôi phục.
Các vị đầu não của Đại Sở quốc khẩn cấp tập họp, bàn việc chiến hậu khôi phục.
Trong lúc các vị trưởng lão bàn bạc việc thu dọn chiến trường, điều động dân chúng từ các thôn trấn lân cận đến bổ sung cho quốc đô, thì quốc chủ đại nhân của chúng ta lại nghĩ đến việc mở rộng chiến quả.
Hán quân thua trận này, đã thương cân động cốt, cần nhân cơ hội này mà tranh giành địa bàn.
Giây lâu, thấy các vị trưởng lão mải tranh luận về việc trọng kiến quốc đô, Sở Định Công hắng giọng nói :
- Yên lặng.
Nghe ta nói đây.
Các vị trưởng lão lập tức dừng lời, hướng sự chú ý về phía Sở Định Công.
Sau trận đại thắng này, uy vọng của Sở Định Công đã lên rất cao, đối với lĩnh vực quân sự đã gần nắm chắc trong tay.
Các vị trưởng lão cũng không dám công nhiên phản đối ý kiến của quốc chủ đại nhân như trước đây nữa.

Thể chế chính quyền của Đại Sở quốc đang chuyển dần từ quân chủ lập hiến sang quân chủ hạn chế (tức là giữa quân chủ lập hiến với quân chủ chuyên chính, trong đó quốc quân giữ những quyền hạn chủ yếu, nhưng nghị hội cũng có một số quyền hạn nhất định).
Sở Định Công đưa mắt nhìn các vị trưởng lão một lượt, rồi thong thả nói :
- Việc trọng kiến quốc đô có thể từ từ làm.
Việc khẩn cấp lúc này là tranh thủ Hán quốc thảm bại, quân lực đại giảm, mà mở rộng chiến quả, tranh giành địa bàn.
Đường Tướng quân, bản thân cũng là một vị trưởng lão, vốn là kẻ hiếu chiến, vỗ bàn nói :
- Hảo a ! Hán quốc sau trận này tất thương cân động cốt.
Đó là cơ hội của chúng ta.
Sở Định Công cười nói :
- Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà chuyển đổi thành vương quốc.
Quan trọng là chúng ta có thể tận dụng được cơ hội hay không mà thôi.
Nghe nói vừa có thể đả kích đối thủ, vừa có thể mở mang quốc thổ, các vị trưởng lão ánh mắt sáng rỡ.
Cả bọn bàn tán một hồi, mỗi người đều đưa ra ý kiến của mình.
Nhưng quân sự là nhược điểm của bọn họ, nên cuối cùng đại trưởng lão thay mặt hội đồng trưởng lão, nói :
- Quân sự là sở trường của quốc chủ.
Hội đồng trưởng lão quyết định trao toàn quyền cho quốc chủ về mặt quân sự.
Sở Định Công chỉ chờ có câu đó.
Tuy Sở Định Công đã nắm chắc được quân đội trong tay, nhưng danh bất chính tức ngôn bất thuận.
Được hội đồng trưởng lão trao quyền cho vẫn tốt hơn.
Sở Định Công gật đầu nói :
- Tình huống khẩn cấp, chúng ta chia nhau hành động.
Việc trọng kiến quốc đô xin giao lại cho các vị trưởng lão lo liệu, ta phải thân tự ra chiến trường đốc quân, chủ trì đại cuộc.

Thời gian không chờ chúng ta a.
Phân chia như thế rất hợp lý nên mọi người đều tán đồng.
Thế là Sở Định Công lập tức cùng Đường Tướng quân và một số tướng lĩnh khác điểm quân đi ngay.
Đồng thời, vô số truyền lệnh binh cũng được phái đi các nơi, đặc biệt là Thiên Bảo trấn và Tùng Dương trấn ở vùng biên giới, nơi hiện đang đồn trú đại quân của Đại Sở quốc.
Nói về Hán quốc bại binh, sau khi đào thoát khỏi Dự Nam trấn, hớt hơ hớt hãi chạy về phía tây, theo như cách nói của bọn họ thì “hoàng hoàng như táng gia chi khuyển”, “cấp cấp như xuất thủy chi ngư”.
Binh bại như sơn đảo.
Dù các tướng lĩnh đã cố gắng thu tập tàn binh, nhưng chỉ có người chơi không chịu ảnh hưởng nhiều của sĩ khí, nên còn có thể tập hợp lại được.
Còn rất nhiều NPC sĩ binh do sĩ khí mất hết, bỏ chạy tán loạn, rồi chuyển thành đào binh, lạc mất trên đường tháo chạy.
Một toán NPC đào binh khoảng 20 người hốt hoảng chạy đến trước một ngọn núi nhỏ.
Thấy nơi đây cũng khá yên tĩnh, lại vắng vẻ, cả bọn liền kéo nhau vào một khu rừng âm u trên sườn núi nghỉ ngơi.
Chạy mãi, thể lực đã gần cạn kiệt, bọn họ buộc phải nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Cả bọn đang bàn bạc việc đi săn thứ gì đó về làm thức ăn, thì đột nhiên nghe từ trên núi có giọng âm trầm truyền xuống :
- Bọn cuồng đồ to gan này, dám phá hoại nơi tu luyện của ta.
Thật đáng chết mà.
Giọng nói âm u khiến người nghe có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Đám đào binh ngơ ngác nhìn về hướng giọng nói phát ra, thì chợt thấy một bóng người bay lơ lững cách mặt đất hơn mét, toàn thân y phục trắng toát, quanh người có mây khói bao phủ, không nhìn rõ được diện mạo.
Cả bọn sửng sốt ngẩn người, rồi kinh hãi kêu lên thất thanh :
- Quỷ ...!quỷ ...!Cứu mạng a !
Nhân ảnh kia khẽ vẫy tay một cái, rồi một loạt đạo thiểm điện nhoáng lên, đánh xuống đầu đám đào binh, khiến cho mỗi gã chỉ còn lại chút xíu huyết.
Sau đó là một giọng giận dữ quát lên :
- Câm miệng.
Ta là thần.
Là thần chứ không phải quỷ.

Nghe rõ chưa ?
Thấy bọn đào binh vẫn còn thất thần, nhân ảnh kia giơ tay lên dọa dẫm, quát lớn :
- Mau nói lại.
Ta là gì nào ?
Bọn đào binh kinh hoàng kêu lên :
- Thần ...!là thần ...!Xin thần đại nhân tha mạng cho.
Cách gọi “thần đại nhân” có hơi khó nghe, đám đào binh kia vì quá sợ hãi nên nói liều như thế.
Nhân ảnh kia hừ lạnh một tiếng, rồi cất giọng âm u :
- Tiểu mạng của các ngươi, khả hữu khả vô.
Các ngươi phải chứng minh mình có giá trị.
Bằng không, chẳng cần sống trên cõi đời này làm chi nữa.
Bọn đào binh sợ sệt run giọng hỏi :
- Phải ...!phải chứng minh thế nào ạ ?
Nhân ảnh kia nói :
- Các ngươi tín ta, ta sẽ cho các ngươi tận hưởng vinh hoa phú quý.
Bằng không tín ta, ta tùy thủ mạt sát một đám phế vật.
Nghe nói vậy, cả bọn đào binh lập tức đồng thanh nói :
- Tín.
Bọn tiểu nhân đều tín thần đại nhân.
Nhân ảnh kia khẽ vẫy tay, mỗi gã đào binh đều hứng chịu một đạo bạch quang giáng xuống đầu.
Nhưng lần này không phải là thiểm điện.
Khi bạch quang giáng xuống, cả bọn ai nấy đều cảm thấy lực lượng sung mãn trong cơ thể, sự mỏi mệt đói khát cũng mất hẳn, nên đều hoan hỉ vui mừng, biết là đã gặp được “chân thần”, vội vàng quỳ xuống vái lạy rối rít.
Nhân ảnh kia dần dần mờ đi, rồi biến mất, chỉ vọng lại một giọng lạnh lùng âm u :
- Các ngươi từ nay sẽ là đại diện của ta ở nhân gian, có trách nhiệm phát dương tín ngưỡng của ta.
Nên nhớ, số người tín ta càng nhiều, ta sẽ ban cho các ngươi càng nhiều lực lượng.
Bằng ngược lại, các ngươi tồn tại không có ý nghĩa gì nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.