(*) “Nhất bộ đảo”: nguyên văn là đồng loạt ngã xuống.
Chợt thấy một luồng gió lạnh quét qua, đồng tử Yêu Vũ Mị trở nên lạnh lùng,
nhanh chóng lắc mình tránh khỏi. Hắc y nhân lại vồ hụt, động tác khom
lưng tập kích cứng lại, còn chưa kịp thẳng lưng thì trước mặt chợt lóe
sáng, chủy thủ sắc nhọn kia cứ như vậy quét qua cổ của hắn. Phụt, một
dòng máu tươi phun ra như cột nước, hắc y nhân mở to hai mắt, ngay cả
trốn tránh cũng không kịp, cứ vậy mềm oặt ngã xuống, chết không nhắm
mắt.
Động tác của Yêu Vũ Mị quá nhanh, hắc y nhân còn chưa kịp
phát ra tiếng kêu, chớp mắt đã mất mạng, nên việc giết người trong bụi
cỏ không ảnh hưởng tới cách đó không xa. Sắc mặt Vũ Mị không đổi cúi
nhìn hắc y nhân chết không nhắm mắt. Nàng ngồi xổm xuống dò tìm trong
người của hắn, sờ soạng hồi lâu mới tìm thấy một bình ngọc đen, một bình ngọc trắng cùng một ít tiền vàng. Nàng thất vọng bĩu môi, xoay mặt về
phía Mộc Ngư ở phía sau lùm cây: “Thất thần cái gì? Nhanh lại đây nhìn
một cái xem trong bình này là thuốc gì?”
Lúc này Mộc Ngư còn đang trong cơn khiếp sợ cực độ, thân thủ tiểu thư vừa rồi sao lại linh hoạt
như vậy? Từng động tác vừa chắc vừa chuẩn, điều này…sợ là nàng luyện
thêm ba năm cũng không đuổi kịp được? Còn nữa trong mắt tiểu thư vừa rồi lóe lãnh huyết, điều này nàng cũng chưa thấy bao giờ, tiểu thư… sau khi tỉnh lại, tựa hồ thay đổi thật nhiều!
“Ngư Nhi?” Không thấy có
tiếng trả lời, Vũ Mị lại hỏi lại, lúc này Mộc Ngư mới hoàn hồn, bước
nhanh tới, ngồi xổm xuống: “Tiểu thư, người vừa hỏi gì ạ?”
“Muội
đang nghĩ cái gì vậy? Muội xem thuốc này là gì?” “Ngửi mùi hương, hình
như là mê dược hay thứ linh tinh gì tương tự thế…” Mộc Ngư nhìn hắc y
nhân đã chết, đưa tay nhận lấy hai cái bình, đưa bình màu đen đưa lên
chóp mũi ngửi, lập tức cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, nàng nhanh
chóng đậy nắp bình lại, thân thể không khống chế được tê liệt ngã xuống
đất. Trong lòng Yêu Vũ Mị căng thẳng, nhanh chóng đỡ Mộc Ngư, khẩn
trương hỏi: “Ngư Nhi, muội không sao chứ?”
Khuôn mặt của Mộc Ngư trắng bệch, chỉ chỉ cái bình ngọc màu trắng, Vũ Mị nhanh chóng mở bình
ngọc màu trắng đưa lên mũi Mộc Ngư, nàng hít một hơi thật sâu sau đó mới từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Mị: “Tiểu thư, trong bình
màu đen này chính là mê dược hạng nhất “Nhất bộ đảo”, một khi đã tung ra thì tất cả những người trong phạm vi mười trượng đều bất tỉnh. Người
nào võ công kém còn có thể hôn mê, cho nên bình thường có rất ít người
dùng cái này. Còn bình màu trắng kia là giải dược của “Nhất bộ đảo”.”
“Muội không sao chứ?” Vũ Mị nhìn Mộc Ngư, nàng bình thản lắc đầu, chỉ vào bình màu trắng: “Không sao ạ, đây chính là giải dược.”
Lúc này Vũ Mị mới tiếp tục hỏi: “Nếu như có tác dụng như vậy, sao bọn họ
không trực tiếp làm cho ba người kia bất tỉnh? Lại đánh qua đánh lại, có vấn đề gì sao?” Cô nhìn bình ngọc màu trắng trong tay, rồi nhìn tới
người đàn ông ở cách đó không xa đang đánh nhau, hai thanh niên thì đã
hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ còn lại hắn đang liều chết, động tác
đã có chút chậm chạp, chắc hẳn là đã mệt mỏi đến cực điểm…
“Tiểu
thư, Nhất bộ đảo này mặc dù có tác dụng tốt, nhưng vừa đả thương địch
thủ, vừa tự đả thương chính mình, trừ phi người hạ dược ở cách xa mười
trượng ngoài vòng hạ dược, nếu không chính hắn cũng sẽ trúng mê dược.
Bởi vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ai trong số bọn họ cũng không
muốn dùng tới thứ này.” Mộc Ngư nhớ tới lời giảng về “Nhất bộ đảo” của
trưởng lão trong Cung thì lộ ra vẻ mặt vừa đắc chí lại vừa có tiếc nuối, khẽ mỉm cười.
“Thế ư? Nói cách khác là trừ khi họ có viện trợ
bên ngoài, nếu không thì mười lăm người này đều sẽ trúng mê dược. Vậy
thì sống chết do số trời, ai tỉnh lại trước là người ấy mạng tốt?” Độc
này thật ra rất có ý nghĩa, thời cổ đại thật đúng là nơi ngọa hổ tàng
long, trở về rồi nhất định cô sẽ hỏi xem ai là người chế ra nó.