“Tiểu nữ oa, không có linh lực lại dám nói mạnh miệng, đúng là không sợ chết, bổn đại gia
muốn nhìn xem ngươi muốn đối phó ta thế nào!” Quái thú bạch tuộc cười
lạnh lùng, khinh miệt nhìn Vũ Nhạc, tiểu tử này, thật cuồng ngạo…
“Thật sao? Thật sự không sợ? Vậy được rồi, đan dược tiến cấp này ta giữ lại
cho chính mình vậy!” Nói xong, nàng chuẩn bị thu hồi lại viên đan dược,
lại bị giọng nói vội vàng của bạch tuộc đánh gãy: “Ngươi thật sự có đan
dược tiến cấp?”
“Không phải ngươi đã thấy rồi sao?” Vũ Nhạc cong khóe môi, không tin ngươi không mắc câu: “Đổi hay không đổi?”
Con ngươi to bằng đầu nắm tay của bạch tuộc đảo đi đảo lại, mắt sáng quắc
nhìn đan dược trong tay Vũ Nhạc, sau khi suy nghĩ một hồi nó vô cùng khó chịu gật đầu: “Bổn đại gia, đổi với ngươi!”
“Nhanh đồng ý không
phải xong rồi sao? Cũng không cần lãng phí thời gian ở đây, ném Băng Chi Linh qua đây.” Vũ Nhạc nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ con quái vật
này lấy được đan dược rồi không cho nàng Băng Chi Linh thì làm thế nào?
“Không được, trước tiên ngươi phải đưa đan dược lại đây.” Quái vật cũng không phải kẻ ngốc.
“Nếu như vậy thì hay là thôi đi. Ngươi là Linh thú, ta đấu thế nào được
ngươi? Nếu như đưa đan dược cho ngươi, ta lấy được Băng Chi Linh, nhưng
thật ra sau đó có thể sống hay không mới là mấu chốt. Không thể vì thứ
nhỏ bé kia mà đánh mất mạng của bổn tiểu thư, việc trao đổi này thật sự
không có lợi, có phải hay không, đại thúc bạch tuộc?” Vũ Nhạc cười nguy
hiểm nhìn quái thú: “Khặc khặc khặc… Không ngờ tiểu gia hỏa nhà ngươi
không chịu thua, cũng đúng, nếu ta muốn hại ngươi, mặc dù ngươi lấy được Băng Chi Linh thì bổn đại gia cũng có thể trừng trị ngươi.” Vừa dứt
lời, miếng Băng Chi Linh từ miệng nó bay ra, Vũ Nhạc ung dung tóm được,
vẻ mặt nàng cảm kích nhìn bạch tuộc: “Cám ơn đại thúc, đây, đan dược
tiến cấp của ngươi.” Dứt lời, nàng ném đan dược qua.
Bạch tuộc
giống như nhận được bảo vật siết trong tay. Vũ Nhạc không hề chờ đợi
nữa, lập tức xoay người bơi lên bờ, nơi này quá lạnh giá, nàng không
muốn ở lại dù một khắc… “Đợi chút, tiểu nha đầu, ngươi biết cách đi ra
ngoài sao?” Đột nhiên bạch tuộc vươn giác hút ra, quấn lấy hông Vũ Nhạc. Trong bụng nàng rét lạnh, có chút mờ mịt nhìn nó: “Xin tiền bối chỉ
giáo!”
Bạch tuộc bỗng nhiên cười vang: “Đứa bé ngoan, nể tình
ngươi coi như thành thật, bổn đại thúc sẽ cho ngươi một con ngựa, về
sau, hãy nhớ thường xuyên tới thăm ta!” Vừa dứt lời, nó trực tiếp quăng
nàng ra hồ băng, linh khí đen như mực bao bọc nàng, nhìn như một ngôi
sao rơi ở đỉnh Tuyết Sơn.
Nhìn về phía nàng biến mất, vẻ mặt bạch tuộc đại thúc hưng phấn nhìn đan dược trong tay: “Ha ha, rốt cuộc có
thể đột phá, đã bao lâu? Đã tiếp đón bao nhiêu nhãi con rồi? Chỉ có tiểu tử này thức thời, biết lấy vật trao đổi, hy vọng nàng có thể tới vài
lần, nói không chừng có thể tiến cấp thần tốc, ha ha ha…” Một ngày nào
đó ở tương lai, đại thúc bạch tuộc cực kì ảo não, đấm ngực dậm chân, hóa ra nữ oa nhi này luyện đan cực kì đơn giản, sớm biết thế nó đã đòi nàng một bình rồi, ô ô ô…
Trên đỉnh Tuyết Sơn, một bóng dáng cao
ngất, hai tay chắp sau lưng đứng dưới vách núi đá tuyết, chỉ thấy người
nọ mặc cẩm bảo màu trắng, dáng người thanh cao không nhiễm bụi trần,
thanh nhã như tiên, lúc này ánh mắt của hắn bình tĩnh, ôn hòa nhìn chăm
chút về phía trước, giọng nói trầm bổng giống như Thiên Âm vang lên:
“Nàng đã qua cửa rồi?”
“Bẩm Chúa thượng, nàng vừa mới lấy được
Băng Chi Linh, đã bị đưa tới mê luân trận…” Giọng nói cung kính từ chỗ
tối vang lên, nhưng không thấy bóng người xuất hiện, có thể thấy người
này đang ở cách đó trăm dặm, truyền âm nhập thuật như vậy, không phải
người bình thường có thể làm được.
“Ngàn năm rồi, Mị nhi, ta rất
chờ mong được gặp nhau lần nữa.” Ánh mắt bình tĩnh ôn hòa giống như hồ
nước, đang dấy lên một tầng nước xoáy…