May mắn kiếp trước mỗ
nữ có biết bơi, rốt cuộc không ngã thê thảm lắm. Nhưng Thiểm Phi không
may mắn như vậy, nó đạp đạp trong nước hai lần, nhưng không tìm thấy cảm giác cân bằng, uống vào không ít nước, còn kèm theo tiếng kêu đinh tai
nhức óc. Vũ Nhạc cau mày nhìn về phía không trung, nơi Đồ Lạp Lạp và
Linh Tiểu Giới đang xem kịch vui, khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh
lẽo: “Các ngươi không cảm thấy…Nên làm chút gì sao? Nhìn nó không có
tiền đồ như vậy, các ngươi rất vui?”
…Người nào không có tiền đồ? Không biết bơi chính là không có tiền đồ? Chủ nhân, công phu nói lời ác độc của người…Cam bái hạ phong!(*)
(*)Cam bái hạ phong: Cam tâm bái phục người khác.
Linh Tiểu Giới bị Vũ Nhạc nhắc nhở như vậy, nó vỗ mạnh vào trán một cái, từ
trên đầu ngón tay hiện lên một ánh sáng màu trắng. Thiểm Phi rơi nhẹ
nhàng xuống bên bờ hồ, bốn chân mềm nhũn, mắt trợn trắng nằm trên đất.
Vũ Nhạc bơi về bờ sau nó, hơi tức giận nhìn Thiểm Phi: “Ngươi không sao
chứ?”
“Có thể không có chuyện gì sao?” Mỗ ngựa đảo mắt, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, thở hồng hộc. Vũ Nhạc tự thấy mất mặt, sờ sờ chóp mũi. Nàng tiến vào Linh Giới thay bộ quần áo màu tím nhẹ nhàng. Khi đi
ra, nàng nhìn xung quanh bốn phía một chút, hơi mê mang nhìn Lạp Lạp và
Tiểu Giới: “Đây là nơi nào? Hình như không phải chỗ vừa đi ra khỏi quan
đạo.” Ngay phía trước nàng có một dòng sông rất rộng, nước sông chảy
xiết, mà bốn phía trừ cây cũng chỉ là cây. Thì ra bọn họ đã đi ra khỏi
ảo cảnh rồi? Nhưng…Không hề có phương hướng sẽ đi nhầm nha, sẽ không đi
quá xa tuyến đường chứ?”
Nghĩ tới khả năng này, Vũ Nhạc khẩn
trương sờ soạng trong người, nhưng nàng đau buồn phát hiện ra bản đồ đã
không còn. Bây giờ mới nhớ vừa thay y phục, nhưng sau khi nàng lấy bản
đồ ra, khuôn mặt nhỏ bé lập tức nhăn như quả mướp đắng: “Như thế này còn nhìn cái *bíp* à? Nước làm ủng hết rồi? Tuyến đường hoàn toàn là loạn
rồi, a a a, Thánh Đức không phải là kẻ có tiền sao? Sao không biết dùng
mực viết với giấy không thấm nước hả? Lần này tốt rồi? Dù qua được hai
lần thi thì sao chứ? Không phải là muốn đạp ta về phủ sao?”
Thiểm Phi cũng rên lên một tiếng, dường như kêu ca bản thân chịu nhiều đau
khổ vô ích, rõ ràng là khảo hạch chủ nhân của nó, vì sao chịu thiệt xui
xẻo đều là nó? Chính chủ lại không việc gì, vậy…Đây không phải là ăn
hiếp ngựa sao? Có hay không?
Ngay tại lúc Vũ Nhạc ngửa mặt lên
trời kêu rên, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa. Âm
thanh này làm mắt Vũ Nhạc sáng lên, biểu tình ai oán lập tức biến mất,
xoay người đứng lên, chạy về phía âm thanh kia. Nơi quỷ quái này lại có
người tới, chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người này nếu không phải là bạn học tương lai của nàng, thì cũng là một người đi đường, người đó đối với
phương hướng ở nơi này tất nhiên rất quen thuộc. Mặc dù không có bản đồ
nhưng nàng có con mắt rất bản lãnh, dù không nhìn kỹ cũng nhớ được mấy
tuyến đường, đó cũng là nguyên nhân lại ở chỗ bất đồng như vậy.
Vũ Nhạc chạy tới thì tiếng vó ngựa đã tới bên tai, nàng hơi híp mắt lại,
một con ngựa màu trắng như tuyết đang chạy về phía bên này. Không kịp
nhìn rõ người ngồi trên lưng ngựa, Vũ Nhạc cứ thế dứt khoát xông ra
ngoài, ngăn ngay trước mặt con ngựa trắng. Làm người trên ngựa nhìn thấy phía trước có người nên muốn dừng lại, có điều tốc độ quá nhanh, lực
đánh vào ngựa trắng quá mạnh làm cho nó dựng đứng người, móng trước nhảy lên. Nhìn thấy ngựa sẽ đạp vào cơ thể Vũ Nhạc, một giọng quát lập tức
vang lên: “Nữ nhân chết tiệt, ngươi không biết tránh sao? Cút ngay,
không muốn chết lập tức cút ngay! Ngựa của bổn tiểu thư cũng dám ngăn
lại? Không muốn sống sao?”