“Cung chủ? Thời gian
không còn sớm, ngài nên trở về nghỉ ngơi, vừa khôi phục trí nhớ, đừng
làm bản thân mệt mỏi.” Băng Hồn nhìn thấy Mộ Dương biến mất ở cầu thang, mới xoay người, nhíu mi lại nhìn chủ tử nhà mình.
Thiên Duật Dạ
cười nhẹ: “Ta không sao, hôm nay có thể nhìn thấy nàng, ta rất vui.”
Nhất là ở thời điểm vừa khôi phục lại trí nhớ đó, hắn kích động suýt
nữa đã kéo lê thân thể suy yếu đi tìm kiếm nàng. Cũng may có gia gia và
phụ thân ra tay ngăn cản, bằng không, hắn không biết mình sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.
“Phu nhân đã trải qua đến kiếp thứ mười, các ngài sẽ nhanh được gặp mặt. Chủ tử, chúng ta hồi cung đi?” Nhiếp Phách
từ trước tới nay đều ít nói, nhìn sắc mặt chủ nhân nhà mình hơi tái
nhợt, nhịn không được mở miệng khuyên bảo.
Nhìn bộ dạng không từ
bỏ ý định của hai thuộc hạ, Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, hồi cung, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai phải diện kiến nhạc phụ
nhạc mẫu tương lai, phải biểu hiện thật tốt mới được.” Dứt lời, hắn nhàn tản bước chân, đi ra khỏi phòng trước tiên, để lại Băng Hồn, Nhiếp
Phách hơi run rẩy. Chủ nhân đối với phu nhân yêu thương, quả nhiên là
cảm động trời đất, tình yêu này quả thật không phai mờ được.
Tử
Minh Cung, nơi thần bí nhất Tử Minh đại lục, từ trước tới nay đoạt tuyệt nhân thế, cũng bởi vậy nơi nó tọa lạc càng thêm khó bề tìm hiểu.
Băng Hồn, Nhiếp Phách điều khiển chiếc xe ngựa màu đen một mạch nhanh chóng
rời khỏi Kinh thành, ngay tại vị trí đông nam của bờ biển Tử Minh Hải
thì dừng lại. Xe ngựa đi đi lại lại trên bờ cát tới tận khi Băng Hồn nói một câu: “Mở!” Sau đó, chiếc xe ngựa màu đen cứ thế biến mất, biến mất
không thấy đâu, về phần vì nguyên nhân gì, chúng ta sẽ giới thiệu ở phía sau.
Sau khi tiến vào Tử Minh Cung, trước mắt là một biển hoa
màu tím, Thiên Duật Dạ hít sâu một hơi, đôi mắt đang rũ rũ xuống dưới
bỗng nhiên phi thường sáng rọi: “Vũ nhi, nơi này ta trồng rất nhiều
Violet, mỗi năm bốn mùa đều nở rộ Violet. Ta chờ mong ngày nào đó nàng
trở về, ta sẽ dùng hoa Violet trải đường, nghênh đón nàng hồi Cung, mau
lớn lên đi, vi phu đã chờ rất lâu…”
“Khởi bẩm Cung chủ, chúng ta
đã đến.” Băng Hồn nhắc nhở bên tai, Thiên Duật Dạ yên lặng hoàn hồn,
nhàn nhạt mở miệng: “Đã biết, ngươi đưa thập phương sứ giả tới hậu cung
của ta.”
“Dạ, Cung chủ”. Về tới Tím Minh Cung, việc đầu tiên là
sửa lại cách gọi, ở trong này, hắn là Vương của bọn họ, chí cao vô
thượng Vương!
Nhưng mà, ngay tại lúc Thiên Duật Dạ vừa mới bước
vào cửa chính của Từ Minh Cung, thì một vị thị nữ bộ dáng thanh tú, dáng người tao nhã, mặc áo xanh thong dong đi tới bên phía hắn. Nhìn thấy
người mới tới, lông mày hắn nhíu chặt lại, nhưng cước bộ vô thức chậm
lại rất nhiều, rõ ràng là chờ vị thị nữ kia.
“Khởi bẩm Cung
chủ, Lão tổ cho mời ngài.” Thanh y nữ tử đưng ngay ngắn trước người
Thiên Duật Dạ, cung kính hành lễ, mở miệng không kiêu ngạo không sủng
nịnh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang theo vẻ cung kính,
có thể nói địa vị của nử tử này trong Tử Minh Cung tuyệt đối không tầm
thường.
“Cám ơn Thanh Diên cô nương, không biết lão tổ tìm Bổn
cung có việc gì?” Ánh nhìn của nam nhân kia như đao khắc, lông mày nhẹ
nhàng thu giấu, cong môi mỏng lên, thản nhiên mở miệng.
“Cung chủ khách khí. Lão tổ và lão Cung chủ chờ ngài đã lâu, chắc hẳn là có
chuyện quan trọng muốn bàn bạc.” Thanh Diên mỉm cười, sắc mặt như trước
lạnh nhạt nhìn Thiên Duật Dạ, một chữ cũng không tiêt lộ.
Thiên
Duật Dạ không có cách nào, đành quay người phân phó Băng Hồn, Nhiếp
Phách: “Các ngươi đi chuẩn bị trước đi, Bổn cung sẽ ra sau. “Dạ, Cung
chủ” Hai người khẽ gật đầu, nhún bàn chân một chút, đã biến mất ngay
cạnh tảng đá bên đường.
“Cung chủ, mời” Thanh Diên lễ phép cúi
đầu, làm tư thế xin mời, Thiên Duật Dạ không thể làm gì nhíu mày, đi đến phía cấm địa của tổ tiên.