Bữa cơm này ăn xuống,
với Vũ Nhạc là hương vị ngọt ngào ngon miệng, Thiên Duật Dạ nhìn nữ nhân nào đó ăn uống ngon miệng, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên, mà Mộ
Dương ăn không biết vị cùng với hồ ly dựng hết tóc gáy đã tạo thành sự
chênh lệch rõ ràng. Sau khi ăn uống no say, Vũ Nhạc bất nhã ợ lên một
tiếng, Mộ Dương nắm chặt tay nhìn nàng: “Ăn no thì về nhanh đi, buổi
chiều phụ thân còn muốn tìm muội tra hỏi đó!”
“Tra hỏi? Hỏi cái
gì? Ơ, không đúng nha, chẳng lẽ phụ thân đã trở về?” Nói tới việc phụ
thân nàng đi công vụ nửa tháng, nàng tự nhiên nhàn rỗi vui vẻ, vừa nghe
ông đã trở về, trong lòng lập tức hồi hộp, đột nhiên cảm thấy những ngày tốt đẹp của mình đã chấm hết.
“Bằng không thì sao, nếu ông không về nữa, muội còn đem Nhạc gia náo loạn lên nha, nhanh đi về, nếu ông
dùng xong bữa trưa mà không thấy muội thì muội cứ chờ bị mắng chửi đi!”
Mộ Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng. Tiểu muội muội này, mặc dù mới ở
chung nửa năm, nhưng mà mọi người cũng không có cách nào không thích
nàng, chỉ tiếc tính cách quá mức ngang bướng, không thích sẽ không tuân
theo. Cũng không biết tương lai người nào xúi quẩy sẽ lấy đại họa này về nhà, a di đà Phật, còn năm sáu ngày nữa phải chịu trận nha. Vừa nghĩ
tới việc này, hắn vừa rồi còn vui sướng khi người gặp họa, hiện tại liền đen mặt.
Vũ Nhạc vừa nghe ca ca nói xong, tức khắc chộp lấy mỗ
hồ ly, nhanh như chớp chạy tới phía lầu dưới. Nhìn bộ dạng chạy trối
chết của nàng, Mộ Dương mỉm cười: “Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng tìm được người có thể trị được muội!”
“Tình cảm huynh muội của
các ngươi hình như rất tốt!” Thu hồi ánh mắt không đành lòng của mình,
Thiên Duật Dạ lạnh nhạt nhìn Nhạc Mộ Dương, nhẹ nhàng mỉm cười.
Mộ Dương vừa nghe hắn nói, khóe môi cong lên: “Đúng như thế. Nha đầu kia
từ nhỏ lớn lên trên núi, tính tình rất ương bướng. Nửa năm trước nàng
mới theo phụ thân về nhà. Trong phủ chúng ta cũng không có nhiều con
cháu lắm, chỉ có hai người là ta và ca ca. Gia gia, bà nội, mẫu thân và
phụ thân đều mong ngóng ngày muội muội trở về. Nếu không vì thế thì cả
nhà đã không cưng chiều nàng tới mức không coi ai ra gì. Thiên huynh
đừng chê bai nhé.”
“Ha ha, không đâu, tính cách của nàng thật ra
rất thú vị.” Nghe được hiện nay nàng hạnh phúc như vậy, ánh mắt Thiên
Duật Dạ nhìn về phía Nhạc Mộ Dương không còn khoảng cách như lúc đầu.
“Thú vị? Đó là do công tử không biết nàng. Muội muội của ta rất khó để thuần phục, thật không tưởng tượng được tương lai sẽ là người nào xúi quẩy
cưới được nàng, ôi, thật sự đồng cảm nha.” Mộ Dương mệt mỏi vuốt vuốt ấn đường, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt nam nhân bên cạnh trong phút
chốc đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Mà hai người đang canh giữ
ngoài cửa, cố nén cười đến mức cơ thể run lên, vị Nhạc gia Nhị công tử
này, sau này Chủ tử nhất định không bỏ qua cho hắn.
“Được rồi,
Nhạc công tử, trước tiên nên bàn chuyện của chúng ta thôi.” Giọng nói
của Duật Dạ trở lại trạng thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn nắm chặt
hai tay không ngừng tự nhắc nhở: “Nhất định phải nhịn, nhất định phải
nhịn.”
Đối với sự thay đổi đột ngột của Thiên Duật Dạ, Mộ Dương
cũng không lấy làm lạ. Theo sự hiểu biết về người này của hắn từ những
ngày đầu gặp, bản mặt hắn đều là sống chết không thay đổi, vừa rồi hắn
có thể tươi cười đã là thập phần khó khăn. Mộ Dương cũng không dám có kỳ vọng quá lớn với hắn, bởi vậy vội vàng gật đầu: “Được, ta đã cùng đại
ca thương lượng rồi, chúng ta đồng ý cùng huynh mở mười cửa hiệu ở kinh
thành. Có điều, chúng ta yêu cầu chia đôi, nếu không, không bàn tiếp.”
Đối với những vụ làm ăn đưa tới tận cửa như thế này, không cần phí phạm
bỏ qua. Từ trước tới nay Nhạc gia trang không buôn bán lỗ bao giờ, đây
cũng là nguyên nhân hắn khách khí với nam nhân kia như vậy. Nam nhân
này, không có bất kỳ chỗ dựa nào lại tới tận cửa tìm hắn đòi mười cửa
hàng, lại còn ở khu vực sầm uất nhất, nếu nam tử đó không có thực lực
thì bọn họ cũng không tin tưởng.