Đi theo Mộ Dương vào
nhã gian ở lầu hai, đột nhiên Vũ Nhạc bị một cảm giác đặc biệt vây
quanh. Mà tiểu hồ ly nào đó đang vùi đầu trên vai nàng cũng mở to hai
mắt, bộ lông trắng như tuyết dựng lên như bị điện giật, hai móng vuốt
nhỏ bám chặt lấy y phục của Vũ Nhạc. Cảm thấy Lạp Lạp có vẻ căng thẳng,
Vũ Nhạc đang định mở miệng hỏi thì lại bị tiếng cười sang sảng của Mộ
Dương cắt ngang: “Ai nha nha, Thiên huynh đệ, thật sự xin lỗi, vừa rồi ở trên đường có việc trì hoãn nên mới tới chậm, mong huynh không thấy
phiền lòng!”
“Không sao cả, huynh ngồi đi!” Giọng nói trầm thấp
thanh nhã vừa vang lên, cả người Vũ Nhạc bỗng nhiên run rẩy một cái. Mà
Lạp Lạp nghe xong những lời này, càng thêm căng thẳng từ trên vai Vũ
Nhạc rơi xuống đất. Cùng với tiếng kêu “trời ơi” của mỗ nữ, tiểu hồ ly
đã ngã trên mặt đất nhìn rất nhếch nhách, ánh mắt nó run rẩy nhìn Vũ
Nhạc. Vũ Nhạc nhìn đôi mông nhỏ của nó, có chút buồn cười nói: “Ngươi
làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải rất lạnh hay không? Ngươi run cái gì chứ?”
Mỗ hồ ly có chút tiếc hận rèn sắt không
thành thép, trừng mắt nhìn chủ nhân nhà mình một cái, rồi sau đó cả
người run lên, di chuyển về phía cửa. Nơi này nó không thể ở được nữa
rồi, nhất là lại bị mỗ nam nhân nhìn thấy nó ở trên bả vai ái thê của
hắn, nó không phải muốn chết sao?
Nhưng nó còn chưa đi được hai
bước đã bị mỗ nữ xách lên, nâng nâng thân thể mềm mềm, nhìn thẳng vào
mắt nó: “Ngươi đi đâu vậy? Không phải ngươi đói bụng sao?”
“Khụ
khụ…Vũ nhi, mau tới đây, huynh giới thiệu cho muội một người.” Nhìn một
người một thú không coi ai ra gì đứng nói chuyện làm Mộ Dương cảm thấy
lúng túng, hắn nâng khóe miệng, cười xòa nhìn về phía nam nhân đối diện: “Thiên huynh đệ, thật xin lỗi, trên đường gặp muội muội cho nên…Liền
cùng nhau đi tới đây, mong huynh bỏ qua cho.”
Nghe xong lời ca ca nói, lúc này Vũ Nhạc mới nhớ ra trong phòng còn có người khác. Nàng vội vàng chạy qua ôm hồ ly vào trong lòng, chậm rãi đứng lên nhìn về phía
người đàn ông đang đứng trước cửa sổ. Không đúng, phải nói là một nam tử trẻ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Hắn mặc bộ quần áo gấm màu đen, bên hông đeo ngọc bội cùng màu, khuôn mặt như tranh vẽ, dáng người tao nhã. Lúc này hắn đang đứng dựa vào cửa sổ, hắc y thần bí giống như
đang chờ bộc phát sức mạnh tiềm ẩn, làm người ta vừa nhìn, không cự
tuyệt được mà cảm thấy kinh diễm.
Đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại,
kỳ quái, loại cảm giác này lại tới nữa, nam nhân này rốt cuộc là ai, vì
sao trong lòng nàng nhiều cảm giác khác thường hiện lên như vậy?
Thiên Duật Dạ lẳng lặng nhìn nàng, nàng cũng tò mò nhìn hắn, hai người không
nói gì lại làm cho Mộ Dương nghẹn lên tới cổ họng. Mà Lạp Lạp ở trong
lòng mỗ nữ đã cúi đầu sâu tới mức không thể thấp hơn mới dừng lại, nhưng cả người nó cứng ngắc, cảm giác như tim bất cứ lúc nào cũng có thể
ngừng đập.
Thiên Duật Dạ nhìn cặp mắt kia như băng tuyết hàn băng trong sáng như nước ở trước mặt, trong lòng quét qua một dòng nước ấm.
Vũ nhi, Vũ nhi của ta, hóa ra người cứu ta lần trước là nàng. Chẳng
trách lúc nàng rơi xuống vách núi ta không do dự mà cứu nàng. Thì ra,
đây không gọi là nhất thời tốt bụng, mà là giữa chúng ta đã có ước định
từ trước. Năm năm trước, nàng mới năm tuổi, đã có thể kéo ta từ trong
nước lên, rốt cuộc sức lực như thế nào đã khiến nàng cứu được ta thế?
Thiên Duật Dạ ngây ngốc nhìn chằm chằm Vũ Nhạc, ánh mắt hướng về chuyện cũ.
Giọng nói lạnh lùng của nữ nhân nào đó kéo hắn trở lại: “Này, ngươi nhìn đủ chưa?”
Thiên Duật Dạ ngay tức khắc bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ
mặt khó chịu của Vũ Nhạc, xoa xoa mũi, không hề có bộ dáng lúng túng,
ngược lại hắn cong cong khóe môi, bày ra vẻ hào hoa phong nhã: “Ừ, nhìn
đủ rồi!”