Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 117: Sao ta dám đùa với chàng được chứ? (1)




“Sao ta dám đùa với chàng được chứ?” Trong lòng Yêu Vũ Mị gào thét, thằng nhãi này, tạm thời bỏ qua cho chàng, trước tiên lấy lòng chàng sau đó bản tiểu thư sẽ tính toán nợ cũ với chàng thật tốt.
“Ngoan, sớm làm như vậy không được sao?” Thiên Duật Dạ vỗ vỗ mông nhỏ của Yêu Vũ Mị, dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, “Vậy trước khi thành thân ta còn phải đem chuyện của ca ca nàng nói trước với nàng một câu chứ?”
“Hắn? Các người đã giải quyết xong rồi sao?” Yêu Vũ Mị vuốt ve tay của hắn, nhảy xuống, tiếp tục làm ổ ở trên võng, nhíu mày nhìn hắn.
Thiên Duật Dạ thu hồi nụ cười, khôi phục nghiêm nghị, ngồi ở bên khác của ghế dựa nói: “Tình huống cụ thể đã xảy ra rồi, lần này là Thú Vương muốn qua bên Nhân Vương gây sự, lại sợ thực lực của mình không đủ, nên mới kêu Ma vương có thù oán với chúng ta cùng đi, về phần sát hại mấy trăm người Nhạc gia, cũng là thủ hạ của Thú Vương làm, mà Ma vương, cũng chính là ca ca của nàng, hắn một người một ngựa đi trước, một thủ hạ cũng không mang theo. Ban đầu ở dãy núi Tử Minh, cha mẹ và ca ca của nàng cũng là bị Thú Vương giam cầm, Yêu Ma vẫn luôn ở trạng thái thờ ơ lạnh nhạt, cho nên chuyện này, hắn nhiều nhất chỉ có thể coi là đồng lõa, thủ phạm chân chính là Thú vương và Nhân vương.”
“Chàng chắc chắn? Không phải vì an ủi ta mới nói như vậy đấy chứ?”Đối với lời giải thích của Thiên Duật Dạ, Yêu Vũ Mị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không muốn bởi vì quan hệ của bọn họ, làm cản trở phán đoán của hắn, đây là tội vì tình riêng mà làm rối loạn kỉ cương, nàng không muốn hắn phải gánh vác chuyện này.
“Dĩ nhiên, đây là tam vương chúng ta đã hội thẩm rồi đưa ra kết quả, Nhân Vương cùng Thú Vương cũng đã thừa nhận rồi.” Thiên Duật Dạ ôn nhu vuốt mái tóc của nàng, cho nàng một nụ cười an tâm.
“Vậy... Sẽ xử hắn tội danh gì?” Nghĩđến Yêu Ma vừa mới gặp lại Diệu Ngữ, Yêu Vũ Mị vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi thăm.
Giống như biết trước lời nói kế tiếp của Vũ Mị,Thiên Duật Dạ cười nhạt: "Giam cầm ở cấm địa vương giới trong 5 năm."
“Chàng... Ta có thể nói chàng đây là vì tình riêng mà làm rối loạn kỉ cương, hoặc là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài chứ?” Đối với sự trừng phạt này, Yêu Vũ Mị cảm thấy ở trong đó mang theo ý tứ "khen thưởng" thì nhiều hơn.
Phải biết trong tam giới chỉ có cấm địa vương giới là khó như lên trời, tiến vào cấm địa vương giới tu luyện, hoặc là võ giả lập công lao nhất đẳng, hoặc là người phạm sai lầm bị bỏ tù, người có thực lực ở cấm địa chỉ có thể gặp mà không thể cầu cơ hội, ở cấm địa mà không có ý chí không thể nghi ngờ đó là một con đường chết. Theo Yêu Vũ Mị thấy, ca ca của mình chắc chắn có thực lực, chỉ cần hắn có lòng, nhất định có thể lập thành tích đi ra.
“Có thể, bởi vì ta chính là có tâm tình như vậy cho hắn đi vào, hơn nữa hắn cũng không có phản đối, rất sảng khoái đồng ý.” Nghĩ đến Yêu Ma lúc ấy dáng vẻ bình tĩnh khác thường, Thiên Duật Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn về phía Vũ Mị: “Lại nói thêm cho nàng là, Diệu Ngữ muốn cùng hắn đi vào.”
“Cái gì? Chàng đồng ý rồi hả?” Vũ Mị vụt một cái ngồi dậy, trừng to mắt nhìn hắn, Thiên Duật Dạ khẽ vuốt cằm: “Lúc ấy Yêu Ma cũng rất kinh sợ, Diệu Ngữ chỉ nói mấy câu, hắn liền rưng rưng đồng ý. Nếu bọn họ không ý kiến, ta có thể có ý kiến gì?”
Vũ Mị trầm ngâm một lúc lâu, thở ra một hồi thật dài: “Nếu nàng ấy đã lựa chọn, thì đúng là chúng ta không có tư cách đi phản bác. Thôi được, phu thê cùng chung hoạn nạn, ta nên vui mừng thay bọn họ mới đúng. Vậy... Quyết định này của chàng, Thần vương cùng Tiên Vương đều không phản đối sao?”
“Nạp Lan dĩ nhiên là đồng ý, về phần Tiên Dao, ta cùng Nạp Lan đều đồng ý rồi, nàng ta có lý do gì mà cự tuyệt? Từ trước đến giờ thiểu số luôn phục tùng đa số.” Thiên Duật Dạ lơ đãng quay quay chiếc nhẫn, rất dễ nhận thấy, đối với nữ nhân Tiên Dao này, hắn không có nửa phần thiện cảm.
“Nam nhân bá đạo.” Vũ Mị bĩu môi, nhướng mí mắt, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, sự việc này cũng xem như được giải quyết tốt đẹp.”
“Bọn họ muốn gặp nàng một lần...” mắt phượng trong veo của Thiên Duật Dạ chống lại đôi mắt thanh nhã của Vũ Mị, nhàn nhạt mở miệng.
Vũ Mị khẽ cau mày, không tiếng động thở dài: “Vậy thì gặp một lần đi, ta cũng muốn biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cho nàng trốn tránh chúng ta nhiều năm như vậy.”
“Người đang ở bên ngoài, chúng ta đi chứ?” Thiên Duật Dạ dương lên nụ cười thật tươi, thấy sắc mặt của Vũ Mị biến đổi trong nháy mắt, lập tức giải thích: “Bọn họ ngày mai sẽ phải tiến vào cấm địa, cho nên ta tự chủ trương để cho bọn họ chờ ở bên ngoài, nàng sẽ không vì chuyện này mà tức giận chứ?”
Vũ Mị há miệng, nhìn Thiên Duật Dạ cười quỷ dị ở trước mặt, giọng nói hết sức khó chịu gầm nhẹ: “Tiện nam nhân, chàng lừa ta?”
Thiên Duật Dạ ai oán nhìn nàng một cái nói: “Hắn đi chuyến này chính là năm năm, chúng ta thành thân nhất định nàng sẽ không thấy được bọn họ, dù sao cũng là người thân bên nhà mẹ đẻ, ta cảm thấy nàng cần phải gặp mặt, nên liền an bài, nương tử, vi phu cũng là có lòng tốt, nàng sẽ không vì chuyện này mà so đo với ta chứ?”
Vũ Mị nhìn hắn với con mắt tối đen, hận đến nghiến răng, cuối cùng đem lời muốn nói nuốt xuống, người đàn ông này luôn ăn nàng sạch sẽ, mỗi lần đều làm cho nàng tức chết mà không nói được, còn làm cho nàng có hỏa mà không thể phát, Thiên Duật Dạ, chàng được lắm, ta sẽ nhớ lần này, Hừ!
Nhìn Vũ Mị dậm chân rời đi, Thiên Duật Dạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bốn phía một chút, phát hiện không có ai, cuối cùng buông lỏng cảnh giác, sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đi theo: “Nương tử, chờ ta một chút, đi nhanh như vậy làm gì?”
“Chàng tốt nhất cách xa ta một chút, lỡ ta không cẩn thận, vung quả đấm đến mắt của chàng, đến lúc đó chàng cũng đừng oán ta.” Nữ nhân vung vung quả đấm, ác độc uy hiếp.
Nam nhân dương dương tự đắc, vui vẻ ôm nàng vào trong ngực, đương nhiên không để tâm đến lời nói ác độc của nàng. Nữ nhân bị giam trong ngực, trong lòng âm thầm tức giận, lại không phát tác được, nam nhân hả hê dương dương tự đắc. Nhóc con, cùng gia chơi đùa, nàng còn non lắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.