Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 6:




Editor: nhungchuoi
"Tôn chủ, vì sao chúng ta không đi trước bọn họ một bước vào cướp lấy Kim Lũ Y, bằng công lực hiện tại của Tôn chủ thì hoàn toàn có thể đối phó." Âm Thần Ngọc Nữ không hiểu ý đồ của Cửu Lễ, chỉ cảm thấy chờ đợi như vậy thật mất thời gian, hôm qua dưới sự tấn công của Vân Chỉ nàng đã bị trọng thương, đã đợi không kịp muốn báo thù rửa hận.
Cửu Lễ có chút bất mãn nhìn nàng một cái, cô gái này làm việc quá mức vội vàng hấp tấp, hành sự quá đà, chẳng trách không thể làm đại sự.
"Kim Lũ Y là thần vật mà lão già trên chín tầng mây kia tỉ mỉ che giấu, nếu dùng lực lượng ở Nhân giới của Bản tôn thì cũng không thể miễn cưỡng. Nên chỉ có thể đợi bọn họ cầm đồ vật đó vào trong tay, rồi sẽ đưa bọn họ vào cảnh giới của ma linh, lúc đó sức khỏe của Bản tôn sẽ tự khôi phục đủ khả năng để đối phó với bọn họ!"
Hai mắt trên khuôn mặt tà khí bức người của Cửu Lễ sáng như đuốc, giống như đang được nhìn thấy thân thể Uyên Cực nằm rạp dưới chân hắn, khóe miệng cong lên một đường cong khát máu. Nơi này là nơi thần lực tiên khí dày đặc, nhưng cũng đồng thời là nơi gần nhất với U Linh của Ma giới, chính và tà, Thần và Ma thường thường cách xa nhau nhưng thật ra lại ở gần nhau nhất, chỉ cần vào đến địa bàn của hắn thì những người này chỉ là con kiến mà thôi.
Trải qua vài canh giờ đi lại, cuối cùng sáu người cũng đi đến trước cửa một hang động nham thạch rất lớn, sau cái gật đầu của Mang Lãng, mọi người không chút do dự bước vào bên trong, ở trong là một mảng tối đen, có mấy làn gió lạnh thổi qua, giá rét thấu xương một cách dị thường, Hách Liên Ngọc Nhi và Vũ Cơ hiển nhiên bị luồng gió rét lạnh đó thổi vào khó có thể chống đỡ được, lạnh run ôm chặt lấy hai tay cắn răng đi tiếp.
Công Ngọc Viêm Bân lấy ra hỏa chiết tử rồi châm lửa lên, phát hiện trong hang có vài cây đuốc châm lên rồi đưa cho mỗi người một cái, có tác dụng chống lạnh khá tốt.
Động đá rất dài hẹp âm u, hơn nữa càng đi về phía trước thì càng lạnh hơn, cái rét này không giống như giá rét trong hầm băng mà chính là âm khí sâu nặng, khí lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy, rét lên từng hồi.
Vân Chỉ cảm giác được trọng tâm của bản thân dần dần nghiêng về phía trước, nói như vậy thì hẳn là hang động này đi xuống dưới, tuy nhiên nhất thời lại cảm thấy vô cùng quỷ dị, thế nào mà lại có cảm giác như được đưa đi đầu thai vậy.
Sau khoảng một canh giờ đi trong hang động mới cảm giác được luồng gió rét âm u giảm đi không ít, không khí cũng bắt đầu thông thoáng hơn. Tiếp tục đi thêm một đoạn đường thì phát hiện phía trước lộ ra một miếng đất trống lớn, không phải là một con đường uốn lượn sâu vô tận mà đột nhiên phía trước lại xuất hiện một cửa đá lớn.
Lại là cửa đá? Vân Chỉ trợn trắng hai mắt, ý mà các bậc cao nhân thần tiên muốn nói đây chính là nơi giấu của các bảo bối thần vật, cũng quá keo kiệt ý tưởng đi, khiến cho người ta không cần suy nghĩ cũng biết cần phải đi qua cửa đá thì mới tìm được bảo tàng, quả thật khuôn sáo cũ rích!
Tất cả đưa mắt nhìn về phía Khâu Lệ Mang Lãng, dùng ánh mắt muốn hỏi hắn làm sao giải quyết được cái cửa đá này để đi vào.
Lạnh nhạt đưa mắt nhìn một vòng quanh mọi người rồi nhìn xuống cửa đá, Mang Lãng tiêu sái đi đến phía bên trái cửa đá tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng tìm ra một hòn đá rồi xoay tròn nó mở ra một cái cửa đá nhỏ, trên mặt như dự kiến vẫn là sự lạnh lùng như cũ, lấy cái nhẫn đeo trên ngón tay cái xuống, sau đó dùng hòn đá không rõ hình dạng trên đó ấn vào lỗ nhỏ trong cửa đá nhỏ kia, quả nhiên vô cùng vừa khít.
Mấy người chăm chú nhìn vào cửa đá một lát, đột nhiên khe hở từ phía sau cửa đá lộ ra từng dải ánh sáng màu trắng chói mắt, dường như đang mở ra cái gì đó bên trong, đánh thức một cửa đá đang ngủ say tỉnh giấc. Ngay sau đó, quả nhiên cửa đá ầm ầm mở rộng ra, ánh sáng chói mắt từ bên trong đi ra khiến mấy người không thể mở hai mắt ra được.
Mấy người lần lượt tiến vào bên trong, Khâu Lệ Mang Lãng ở phía trước, đám người Mặc Kỳ Uyên theo sát phía sau, còn Vũ Cơ cũng luôn luôn lẳng lặng theo sát phía sau, im lặng không một tiếng động, nhưng mà hai mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Công Ngọc Viêm Bân phía trước nàng, dường như nhìn mãi vẫn không thấy đủ, khiến Công Ngọc luôn cảm thấy phía sau lưng như bị kim đâm vào cảm thấy rất không thoải mái, mấy lần quay lại đều dùng ánh mắt nhìn những kẻ bệnh thần kinh nhìn nàng.
Tuy rằng cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng lại cảm thấy dường như lại rất bình thường, bởi vì hắn nhìn ra trong ánh mắt của Vũ Cơ không hề có sự ác ý, hơn nữa còn mang theo nhiều phần thương cảm cùng với vẻ mặt xúc động thi thoảng xuất hiện, có lúc khi hắn nhìn sang sẽ cảm thấy dường như Vũ Cơ muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng không nói gì, có cái gì mà không thể nói ra chứ. Hắn cảm thấy nghi ngờ nhưng lại không thể hỏi nàng nên buồn bực đi về phía trước.
Khâu Lệ Mang Lãng đã dừng lại ở phía trước được một lúc, dường như đang phán đoán phương hướng tiếp theo nên đi, trong lòng mấy người đi theo nghi ngờ, rõ ràng là chỉ có một con đường, vì sao Mang Lãng còn phải lựa chọn, chẳng lẽ đang đi sai đường sao.
Không bao lâu sau, bọn họ đã hiểu rõ. Chỉ vì bọn họ cứ tiếp tục đi, dưới sự dẫn đường của Mang Lãng bắt đầu lại từ đầu, một lần nữa đi theo một hướng đi khác nhưng đến khi bọn họ đặt chân đến con đường đó thì dường như lại phát hiện nó rất giống với con đường mà họ vừa bước qua.
Không có thừa thời gian để tò mò, sau đó rất nhanh mọi người đều cảm thấy được một luồng ánh sáng kì lạ chiếu đến, đi thêm vài bước thì thấy một cung điện lớn bằng đá trống trải. Sau khi nhìn thấy một cung điện rộng lớn xa hoa như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất cả mọi người ở đây đều đã từng gặp qua nhiều thứ, nhưng mà nếu so với khối kiến trúc trước mặt thì những tẩm cung lộng lẫy xa hoa bọn họ lưu luyến trước kia chỉ còn là nơi phàm tục, ngay cả Vân Chỉ ở kiếp trước đã từng nhìn thấy nhiều kiến trúc hiện đại to lớn tráng lệ cũng bị khung cảnh tráng lệ trước mặt cảm thán một phen.
Nhìn lối bố trí ở nơi này mọi người không tìm ra một vật gì thừa thãi, cũng không có khuyết điểm gì, nơi này chẳng khác nào một nơi hoàn mỹ, khiến cho người ta không thể soi mói một chút nào!
Bên trong có mấy tảng đá to lớn đứng thẳng tắp giống như muốn chống đỡ cho toàn bộ không gian, khiến tất cả sự tuyệt vời ở đây được triển khai ra toàn bộ. Trên cột đá trạm khắc tinh xảo, mỗi một góc đều vô cùng hoàn mỹ, không tìm ra một chút khuyết điểm nào. Trên đỉnh là một loạt các bức họa treo ngược, phát triển nhất trong hội họa Trung Nguyên là những bức tranh nữ thần tiên xinh đẹp, giống như đang hiện thân ra, vô cùng xa hoa.
Điều đặc biệt của nơi này chính là ở giữa có một cái ao khiến tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, Vân Chỉ nhận ra đây là một cái ao hình bầu dục theo phong cách châu Âu, những điêu khắc xung quanh cái ao đều là phong cách điêu khắc độc đáo của quý tộc châu Âu. Hơn nữa, bỏ qua việc nó tồn tại một cảnh đẹp độc đáo mà nói thì điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là nơi này là nơi sâu nhất của hang đá, hàng năm hang Quật Lĩnh đều thiếu nước đến mức cạn khô, dưới sự tích lũy của hàng ngàn vạn năm đã hình thành nên một dải nham thạch trải dài, còn làn nước trong suốt như thủy tinh trong ao này giống như nước tiên thần dược, trên mặt còn có làn khí màu xanh bốc lên, khiến cảnh đẹp ở đây như thực mà như ảo, dường như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Mọi thứ ở nơi này đều tạo cho con người ta cảm giác muốn tìm tòi nghiên cứu vô cùng mãnh liệt!
Mấy người đi trên chiếc cầu đá phía trên cái ao, tựa như đi trên mặt nước vậy, hoàn toàn không có chút sức nặng nào cả, Vân Chỉ còn chú ý đến cảnh tượng xung quanh, bốn phía thoáng đãng, trên vách tường đều là hình mặt quỷ, thần tiên được điêu khắc tỉ mí, không nhìn rõ cụ thể là cái gì nhưng có năng lực khiến người ta thần phục, sợ hãi.
Đi đến bờ bên kia của cái ao thì lập tức xuất hiện một phiến đá. Tất cả những cảnh tượng vừa được chứng kiến đều biến mất không thấy đâu nữa, xung quanh lan tỏa luồng ánh sáng ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác như được tắm rửa dưới ánh mặt trời, nhưng cũng chỉ cảm nhận được trong nháy mắt, tiếp tục chú ý đến sự vật xung quanh, lại biến thành một hình dạng khác, cảm thấy như có mây trôi gió thổi, gió thổi nhè nhẹ phơ phất theo từng phiến lá........
Những cảnh tượng như vậy không ngừng thay đổi, trong lòng mấy người cũng đã hiểu ra, không tiếp tục để ý đến cảnh đẹp xung quanh, để tránh bị mỹ vật hấp dẫn. Khâu Lệ Mang Lãng nhìn mấy người đều tự mình hoàn hồn chăm chú nhìn bước đi của mình, cũng đỡ phải một lần giải thích, tiếp tục tiến về phía trước, nơi này cũng không có quá nhiều cơ quan bảo vệ, với điều kiện đầu tiên là phải có người biết chuyện dẫn đường thì mới có thể bình an.
Dừng lại theo bước chân Mang Lãng, mấy người phía sau cũng dừng lại theo, tiến lên vài bước về phía trước, nhìn xem tình huống trước mặt là như thế nào.
"Kim Lũ Y?" Vân Chỉ có chút nghi ngờ mở miệng, chẳng lẽ có thể có được Kim Lũ Y một cách dễ dàng như vậy sao?
Phía trước là một cái giá treo áo khảm đầy hoàng kim đá quý, trên đó rõ ràng được giắt một chiếc áo mỏng màu trắng nhẹ như cánh ve nhưng dường như lại rất nặng, ánh sáng màu trắng kết hợp với hào quang rạng rỡ phát ra từ chiếc áo, Vân Chỉ kinh ngạc, chẳng lẽ là bạc sao? Không ngờ Kim Lũ Y lại là có màu trắng bạc! Liếc mắt nhìn qua một cái, không có người nào lại không tin rằng đây chính là Kim Lũ Y trong truyền thuyết, nhưng dù thế nào thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy là lạ, nếu có thể dễ dàng có được Kim Lũ Y như vậy thì đám người bộ tộc Kim thị đâu cần phải canh giữ nhiều năm như vậy, để ăn không khí sao!
Hướng ánh mắt nghi ngờ về phía người hiểu biết nhất ở đây, Mang Lãng, nhìn hắn tự tin đi vào con đường nhỏ này nên chắc chắn đã có nghiên cứu kĩ lưỡng nơi này.
"Không sai, đây chính là Kim Lũ Y." Bất thình lình, Mang Lãng mở miệng khẳng định nghi ngờ trong lòng mọi người, rồi lại tiếp tục mở miệng nói: "Nhưng mà còn một khoảng cách nữa, phải phá được Kim Môn trận thì mới có thể trở thành chủ nhân của Kim Lũ Y."
Kim Môn trận? Kim Môn trận ở đâu? Vân Chỉ đi về phía trước vài bước, chỉ một khoảng cách ngắn như vậy, đi vài bước là có thể đến, làm gì còn chỗ đâu để làm ra một trận pháp nữa chứ!
Khâu Lệ Mang Lãng tránh sang một bên, ý bảo Vân Chỉ có thể tiếp tục đi lên xem xét, Mặc Kỳ Uyên đi theo Vân Chỉ, nhưng chỉ đi được vài bước thì đột nhiên có một luồng ánh sáng đi lên từ trên mặt đất, Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên ở gần luồng ánh sáng nhất ngay lập tức bị nó nuốt chửng, ngay sau đó thì biến mất không thấy đâu, Công Ngọc Viêm Bân đi phía sau hoảng sợ kêu lên một tiếng muốn tiến lên giữ lấy hai người thì lại bị Vũ Cơ ở phía sau theo bản năng kéo tay lại: "Nguy hiểm, cẩn thận!"
Trong nháy mắt, luồng ánh sáng còn chắn trước mắt mọi người nay lại biến mất không thấy đâu, tiếp tục đi lên thì không thấy có ánh sáng rọi ra nữa, theo sự biến mất vừa rồi còn có sự biến mất của châu báu và Kim Lũ Y ở cách đó không xa, tất cả đều vô cùng quỷ dị, dường như là vô tình xâm nhập vào cấm địa của thần tiên.
Công Ngọc ảo não quay đầu, ánh mắt oán hận nhìn cánh tay còn đang nắm chặt tay mình của Vũ Cơ: "Ngươi tóm lấy tay ta làm gì! Nếu không vừa rồi ta đã có thể kéo hai người bọn họ quay trở về rồi!"
Dường như bị giật mình, Vũ Cơ có chút không nỡ buông tay Công Ngọc ra, ngập ngừng giải thích: "Ta chỉ là sợ ngươi cũng bị hút vào, ta không phải cố ý."
Vừa nhìn thấy nàng để lộ vẻ mặt này, Công Ngọc Viêm Bân cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dường như không thể nhìn được dáng vẻ bất lực đáng thương của nàng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ điên khùng vô lễ trước kia ở phố Kim Thiên. Thở dài cũng không trợn mắt nhìn nàng mà hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cầu nguyện hai vị này sẽ lại đột nhiên xuất hiện.
"Không phải ngươi cố ý để hai người bọn họ đi vào đấy chứ? Ngươi có ý gì?" Hách Liên Ngọc Nhi ở phía sau cảm thấy rõ ràng là do Khâu Lệ Mang Lãng dụ dỗ bọ họ đi vào, ngay tại chỗ lớn tiếng chất vấn, dường như muốn phát tiết toàn bộ bực tức khó chịu mà trước đó phải nhận, nàng không hề nhìn thấy nam nhân đánh lén cũng không thấy nói gì nhưng mà không nói ra một chút thì nàng không chịu được!
Không phủ nhận nghi vấn của Hách Liên Ngọc Nhi, vẻ mặt của Mang Lãng vẫn như cũ, dường như không có chuyện gì xảy ra có thể ảnh hưởng đến một chút biểu cảm của hắn, ở Miên Linh cốc Vân Chỉ cũng thường xuyên trêu đùa Mang Lãng, trước kia không biết vì sao vẻ mặt của hắn lại chỉ có một như vậy, hiện tại cuối cùng là đã biết, đều đích thị là loại mặt than giống như lão quái mặt lạnh.
"Yên tâm, bọn họ không có việc gì." Mang Lãng bình tĩnh mở miệng, tuy rằng khẩu khí chắc chắn nhưng hai mắt cũng nhìn chằm chằm về phía trước giống như Công Ngọc, vẻ mặt sốt ruột bên trong cũng không thể che đậy được.
Bình tĩnh trả lời nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy không yên tâm, Hách Liên Ngọc Nhi tiếp tục mở miệng phản bác: "Làm sao ngươi biết là không có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi cũng từng đi vào rồi sao?"
"Tuy rằng ta chưa từng đi vào nhưng ta cũng đã tỉ mỉ nghiên cứu nơi này qua sách vở hàng trăm lần, ta sẽ không để cho Vân Chỉ xảy ra chuyện gì!"
Đối mặt với chất vấn của Hách Liên Ngọc Nhi, trong lòng Khâu Lệ Mang Lãng vốn dĩ đang bình tĩnh thì đột nhiên quay đầu giải thích với Hách Liên Ngọc Nhi, câu nói cuối cùng hắn nói ra trước mặt người khác đã hoàn toàn đánh vỡ vẻ mặt luôn lạnh nhạt của hắn.
Giọng nói không lớn nhưng cũng có thể khiến Hách Liên Ngọc Nhi ngậm miệng lại, nàng nhận ra được sự sợ hãi trong lòng hắn, cho dù hắn có nghiên cứu kĩ địa hình ở nơi này kĩ đến đâu thì chưa trải qua cũng không dám khẳng định tuyệt đối tất cả nơi này đều an toàn, ngay cả khi Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên đi vào Kim Môn trận, hắn nói chắc chắn như vậy cũng chỉ là để nói cho bản thân bên trong an toàn, nếu không hắn sẽ tự trách mình về chuyện này.
Phát hiện ra bản thân không khống chế tốt cảm xúc, ánh mắt Mang Lãnh chợt lóe lên, rồi quay đầu đi không nhìn Hách Liên Ngọc Nhi nữa, một lòng chú ý đến tình huống phía trước, cùng đợi đến khi hai người cùng nhau trở về. Hắn đã làm Tộc trưởng Kim gia, gánh vác trách nhiệm bảo vệ Kim Lũ Y, lúc hắn nhận ra Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên là người có khả năng nhất nên lúc đó hắn để bọn họ đi về phía trước nếm thử, đây chính là biện pháp tốt nhất, khi Hách Liên Ngọc Nhi nhắc nhở bản thân là sẽ có nguy hiểm thì hắn không thể bình tĩnh được nữa, nếu như thật sự Vân Chỉ có làm sao thì hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Không biết thế nào, rõ ràng bị rống giận hẳn phải nổi giận đùng đùng, nhưng nói một câu xong lại quay đầu đi, Hách Liên Ngọc Nhi ngơ ngác không nói gì, phát hiện kì lạ trong lòng cũng không có cảm giác tức giận. Trong đầu vẫn còn giữ lại vẻ mặt vội vàng của Mang Lãng, nhận ra tình cảm sâu đậm trong mắt hắn, chính từ một khắc này có thể thấy được hắn không hề là một cọc gỗ không có tình cảm. Nhưng người mà trong lòng hắn quan tâm lại là Vân Chỉ, cho đến bây giờ cũng chỉ yên lặng ở một bên bảo vệ Vân Chỉ, lại không biết biểu đạt mà nói ra một chữ nào, thậm chí nàng còn có cảm giác ưu thương thay nam nhân chất phác này. Có thể được một nam nhân cẩn thận như vậy âm thầm thích và bảo vệ, thậm chí nàng có chút ghen tị với Vân Chỉ, cũng đã hiểu vì sao Lạc Băng Tuyết lại ghen tị với nàng.
Khi mọi người bên ngoài còn đang sốt ruột chờ đợi là lúc Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên ở bên trong cũng không phải nhận bất kì tổn thương nào.
Sau khi bị một luồng ánh sáng khó hiểu bao phủ, hai người nắm chặt lấy tay nhau, sau khi ánh sáng chói mắt dần tắt, mở mắt ra thì nhận ra mình đã đến một nơi khác.
Nhất thời hai người còn chưa kịp thích ứng, vì xung quanh không có bất kì cái gì, dường như một cái hang sâu không đáy, cũng mau vẫn còn vài chỗ có ánh sáng, nhìn ra bốn phía thì có vô số cửa kim loại sáng loáng dựng đứng xung quanh bọn họ, dường như đang đợi bọn họ lựa chọn mà đi vào. Còn dưới chân bọn họ thì xuất hiện một vòng tròn sáng lên cùng với hình vẽ quỷ dị, đương nhiên hai người không biết cái hình vẽ quỷ dị này nhưng có thể đoán đại khái đây là một loại trận pháp.
Nhớ lại vừa rồi lúc tiến vào nghe thấy Mang Lãng nói đây là Kim Môn trận, cũng là cửa, vậy thì chỉ cần chọn đúng cửa mà vào, chỉ là nhất thời có nhiều cửa như vậy đặt trước mắt bắt họ lựa chọn, bọn họ phải chọn như thế nào đây?
Mỗi cánh cửa đều dài rộng và giống nhau như đúc, giống như một trò đùa quái đản đang xoay xung quanh hai người, di chuyển rất nhanh lại còn vô cùng hỗn loạn khiến cho người ta phải hoa đầu chóng mặt, mệt không chịu được, chẳng lẽ trận pháp này chính là muốn người ta phải hoa mắt chóng mặt không tìm được đường ra, khốn đốn mà chết hay sao?
"Uyên, chi bằng chúng ta chia nhau ra tìm?" Vân Chỉ lên tiếng đề nghị, tuy rằng phạm vi lựa chọn của hai người rất rộng nhưng đây cũng chính là biện pháp tốt nhất.
"Không được! Ở trong này chúng ta không được chia nhau ra, mọi lúc đều phải đi cùng nhau, phòng ngừa mở sai cửa." Mặc Kỳ Uyên hoàn toàn phủ định, nếu tách ra cho dù có tìm được đúng cửa ra hay không thì việc không tìm thấy Vân Chỉ mới là tình huống khó chịu đau khổ nhất.
Hiểu rõ ý tứ của Mặc Kỳ Uyên, Vân Chỉ cũng không cãi lại, nhưng khi nhìn thấy có nhiều cánh cửa như vậy liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, lập tức nghĩ ra một biện pháp không đáng tin, vươn tay ra mà lựa chọn.
Mặc Kỳ Uyên khó hiểu nhìn Vân Chỉ bắt đầu chỉ theo từng hướng cửa, trong miệng còn lẩm bẩm: "Điểm binh điểm tướng, điểm đến cái nào ta liền chọn cái đó…."
Sau đó hai mắt sáng lên: "A! Uyên, chính là cái này, chúng ta đi thôi!"
Dường như thật sự tìm được cửa ra thật sự, Vân Chỉ dùng tay lôi Mặc Kỳ Uyên đi đến cánh cửa kia, khiến cho dây thần kinh đang căng thẳng của Mặc Kỳ Uyên thả lỏng ra, cười khẽ ra tiếng, không quan tâm đi theo nàng đến cánh cửa đó, chỉ cần Vân Chỉ ở bên cạnh thì đi qua đó có cái gì cũng không cần để ý!
Sau khi đi vào, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng thay đổi, hai người đã thích ứng với ảo giác thay đổi nên bình tĩnh đi về phía trước, nhưng lại không biết phải chú ý đến cái gì bởi vì toàn bộ xung quanh đều là màu trắng xóa, chỉ có cảnh giác chậm rãi đi thong thả, chờ đợi tất cả khả năng mà trận pháp bày ra.
Quả nhiên, không bao lâu sau, ở phía bên sườn hai người có phát sinh kì lạ, đẩy thần lực lên cao nhất hai người dùng tốc độ cực nhanh chống lại người mới đến, sau khi liều mạng hai người đánh người đến đánh lén lùi ra xa vài trượng, có thể thấy rõ kẻ đột kích không phải là người, mà là một tượng người bằng đồng, cứng nhắc không chút biểu cảm, biểu lộ ra bên ngoài chính là nhan sắc màu đồng, nếu không phải ở đây còn tồn tại dấu vết điêu khắc thô cứng thì thiếu chút nữa Vân Chỉ cho rằng đây chính là một trong những thành viên của Thập Bát La Hán.
Cảm thấy hai người bọn họ đối phó một tượng đồng không phải quá khó khăn, hai người đồng loạt xông lên, muốn nhanh chóng giải quyết xong hắn. Nhưng còn chưa đánh đến thì từ không gian trắng xóa lại xuất hiện một cái ra chặn Vân Chỉ, sau đó còn thêm cái thứ hai rồi cái thứ ba, cứ như vậy xuất hiện liên tục từ trong ánh sáng, từng cái đánh úp về phía hai người, cho dù có thâm cừu đại hận thì cũng chỉ như vậy.
Đây là muốn đánh luân phiên sao? Vân Chỉ dần dần vô lực, đây đều là tượng bằng đồng nha, dường như bọn họ cũng không dễ đánh như vậy! Vậy thì không biết kết quả sẽ ra sao!
Nhiều kẻ vây quanh đánh lại bọn họ như vậy dường như không dừng lại chút nào.
Cũng may đây đều là vật chết, chiêu thức cũng đều có một hình thức, hai người nhanh chóng tìm được quy luật của chiêu thức, đánh nhau cũng thành thạo hơn, nhưng mà tượng đồng là vật chết, đánh không chết mắng không động, chỉ làm tiêu hao sức lực toàn thân mà không có kết quả gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.