Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 38: Dáng vẻ còn anh tuấn hơn ta




Editor: Melodysoyani
"Miễn lễ miễn lễ, Cửu ca! Đã nói  với huynh bao nhiêu lần,  nếu sau này không có các đại thần khác ở đây, huynh hãy giống như Tam ca đi, không cần động một chút là hành lễ với ta!"
Thanh Sam mờ hồ, mờ nhạt lại nho nhã. Trong tưởng tượng của Tiểu Vũ, lúc lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Túc Dạ ở tiệc mừng, đã cảm thấy hắn là một người có tính tùy tiện. Dáng vẻ lười nhác, lúc nào cũng troe nụ cười vô vị ở trên mặt.Chính vì như vậy, nên nàng mới cảm thấy mình cực kỳ thân thiết với hắn. Chẳng qua hiện tại xem ra, tên Túc Dạ này không còn là tên “Lá cây” kia nữa rồi, thế nhưng hắn cũng là một vị Vương gia!
"A! Bệ hạ lại nói đùa.Bây giờ thân phận của người không giống với trước đây nữa, cho dù ngươi là Thập Tứ đệ, nhưng một khi ngồi trên vương vị này, thì cũng không thể nào làm trái quy củ được."
Mộ Dung Túc Dạ nói xong, nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ đang quỳ ở một bên. Biểu tình rất là vô tội nói: "Hả? Nữ tử này là?"
Mỗ Vũ quăng cho hắn một cái nhìn xem thường, ngụy trang! Ngươi tiếp tục trang ngụy trang đi!
"Hừ! Cửu ca ngươi cũng nghe nói rồi phỉ không? Người gả đến Diệp phủ kia không phải  thất tỷ! Mà là nữ tử này giả trang thành thất tỷ, dùng kế  vàng thau lẫn lộn, sau khi tiến vào phòng,  thì trao đổi lại với lục tỷ, sau đó lại tự đào thoát!Nếu không phải sáng nay đột nhiên trẫm lại muốn đến cung Hoa Hiên một chút,thì bây giờ cũng không biết mình trở thành ngốc tử! Trẫm đang định chém đầu nàng đây!"
"Ồ ~ thì ra là như vậy à!"
Vẻ mặt Mộ Dung Túc Dạ hiểu rõ gật gật đầu, lập tức sờ sờ cằm nói: "Ừm! Nữ tử này dám lừa gạt bệ hạ, đúng là nên chém đầu thị chúng! Chỉ là... Từ nhỏ thân thể của Lục tỷ đã không tốt, hàng năm  đều tĩnh dưỡng thân thể ở ngoài cung. Khó có được người khiến nàng vừa ý, bệ hạ cũng bởi vậy mới  tứ hôn, hi vọng nàng có thể  có được hạnh phúc. Nhưng lục tỷ lại lo lắng cho tình trạng thân thể của mình, không chịu gả. Bệ hạ buồn bực, thế này mới sửa lại là tứ hôn cho thất tỷ. Chuyện xảy như bây giờ,  dĩ nhiên là do tiểu nha đầu này to gan lớn mật, nhưng  kết cục này, thật ra  đều khiến tất cả vui vẻ không phải sao? Cứ như vậy, ưu khuyết điểm đối chọi nhau. Thỉnh thoảng bệ hã cũng nên mở một con mắt nhắm một con mắt, buông tha nàng đi!"
Lời nói vòng vo uyển chuyển của Cửu Vương gia, làm cho Tiểu Vũ vừa kinh hãi lại lập tức run sợ. Nghe được câu cuối cùng mới biết hắn có tâm tới cứu nàng, thế này mới thoáng thở ra một hơi, nghĩ rằng, coi như tên lá cây này còn có chút lương tâm! Cũng không uổng  lúc trước nàng đã cùng hắn "Cảm tình sâu nặng, một ngụm uống cạn!"
Lúc  Tiểu Vũ thở mạnh, thì tiểu hoàng đế  cũng  hưng trí nhướng mày. Nhắc tới trong hoàng cung, thì hắn thân thiết với vị vương gia nào nhất? Thật ra thì cũng không phải tam Vương gia Mộ Dung Lưu Quang, mà là vị Cửu Vương gia, Mộ Dung Túc Dạ này!
Nói ra thì  thực ra bên trong có một đoạn sự việc nhỏ xen giữa, lúc tiên đế còn sống, các vị hoàng tử luôn đối chọi với nhau khiến ông cực kỳ phiền não.Mà trong lòng ông cũng đã chọn ra hai người, một  là Cửu hoàng tử do hoàng hậu sinh ra, một người khác đó là nhi tử của vị sủng phi mà ông cưng chìu nhất.
Khi đó triều đình và dân gian chia ra hai phái, chỉ là đa số mọi người đều muốn Mộ Dung Túc dạ kế vị, vì dù sao cũng xuất thân từ chính cung, hơn nữa so thân phận hay tính tình đều tốt hơn hắn (THĐ). Nhưng Cửu hoàng tử lại cố tình không muốn nắm giữ cơ hội tốt, hắn chính là không hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế này! Rõ ràng là cuộc sống ở trong cung rất an nhàn và thoải mái, lại cứ thích chạy ra ngoài, thích xuất cung bôn ba khắp nơi. Thậm chí từng trước mặt tiên hoàng cùng với văn võ bá quan nói, hắn không cần quyền lực và ngôi vị hoàng đế, chỉ mong có chỗ che mưa che gió, có thể  an nhàn tiêu sái sống hết một đời.
Cũng vì câu nói dũng cảm kia của hắn, mà ngôi vị hoàng đế này, cuối cùng cũng do hắn (THĐ) kế thừa. Mặc dù không  muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, ngôi vị hoàng đế này của hắn thật sự là do Mộ Dung Túc Dạ chắp tay nhường cho. Không thể nói  vị Cửu hoàng tử  này  không thông minh, mà chỉ có thể nói hắn quá mức không tranh sự đời. Ngay từ đầu, hắn (THĐ) còn cười nhạo hắn (MDTD)ngốc. Chỉ là sau này  ngẫm lại, ý tưởng của mỗi người đều không giống nhau,  bây giờ Cửu hoàng tử vẫn tiêu sái như trước, hắn (MDTD) thật đã tiêu sái như lời mà hắn từng nói (MDTD). Nhưng Hoàng Thượng như hắn (THĐ), lại có rất nhiều phiền não.Nếu lấy hai người so sánh với nhau, hắn (THĐ) thật sự là có chút hâm mộ hắn (MDTD)...
Không tranh ngôi vị hoàng đế với hắn, hơn nữa khi có thứ gì tốt,  hắn (MDTD) cũng luôn chia sẻ với hoàng đệ này. Không thể không nói, vị ca ca Mộ Dung Túc Dạ này,thực sự là một người tốt. Lúc hắn vừa mới đăng cơ lên ngôi hoàng đế, còn rất là ỷ lại vị Cửu ca này, có chuyện gì đều đàm luận với hắn. Hắn vốn tưởng rằng, chính là hậu thuẫn tốt nhất của hắn. Nhưng vào một hôm nọ, Cửu hoàng tử đột nhiên  lại trốn đi, liền đi không trở về như vậy. Khi đó hắn mới giật mình hiểu được hết thảy... Đế vương! Cuối cùng chỉ có thể tồn tại một cách cô độc và cao ngạo.
Đoán chừng là vì nghe thấy tin đại hôn của thất tỷ, cho nên hắn mới đặc biệt gấp trở về đi? Chỉ là Cửu ca luôn luôn đặc lập độc hành, tiêu sái tự tại, thế nhưng lại có thể cầu tình cho một tiểu nha đầu? Ô, thật đúng là muốn không để hắn không tò mò cũng rất khó!
"Cửu ca! Về mặt tình cảm mà nói, huynh cũng đã mở miệng,  tự nhiên ta sẽ  giữ thể diện cho huynh. Cho dù là kẻ bại hoại tội ác tày trời, ta đều đã miễn tội chết cho hắn. Chẳng qua...Huynh phải cho ta một cái lý do chính đáng đã! Ngươi xem nha, nàng giả trang thành công chúa, là tội chết! Khi Quân, là tội chết! Lấy hạ phạm thượng, cũng là tội chết! Những thứ này cộng lại,đều đủ để  xử nàng tội chết rồi! Không sai, đúng vậy, điểm xuất phát của nàng là sai, nhưng kết cục là tốt, nhưng  huynh cũng không thể nói một câu ưu khuyết điểm đối chọi nhau, liền miễn tất cả tội trạng của nàng đi? Thế thì hoàng đế như ta thật không có uy tính!"
Lúc này,  Lưu Quang  vốn đứng bên cạnh không nói tiếng nào rốt cục cũng tiến lên từng bước, không chút do dự lấy kim bài miễn tử từ trong tay áo ra quơ quơ trước mặt tiểu hoàng đế.
"Thêm cái này nữa, thì đủ xóa bỏ hết tội của nàng rồi phải không?"
Đôi mắt Tiểu hoàng đế chợt lóe, ôi? Tam ca rốt cuộc huynh cũng đi ra nói chuyện rồi sao? Nhưng sao huynh lại không sớm không trễ,  mà lại cố tình ngay lúc cửu cà vừa xuất hiện, huynh liện nhịn không được bước lên đây? (Ghen đấy cưng:v)
Ánh mắt Tiểu Vũ sáng long lanh, mỹ nam ơi mỹ nam! Rốt cuộc ngươi vẫn luyến tiếc ta, bước ra giải vây cho ta! Thật không hổ danh là nam nhân mà ta nhìn trúng, vừa xuất ra độc thủ, liên trực tiếp lấy kim bài miển tử ra cứu ta! Ô ô ô... Quá cảm động, ơn này không gì có thể báo đáp, hay để ta lấy thân báo đáp, ách, không đúng! Hay để ngươi lấy thân báo đáp, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!
Trong lòng kích động nghĩ, mỗ Vũ liền chuẩn bị  bổ nhào tới ôm đùi của mỗ Vương gia. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn hắn, đã bị  ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Lưu Quang liếc qua, nhất thời cả người run lên, kết băng đông lạnh tại chỗ.
Ai... Được rồi! Mỹ nam rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng! Nàng tự tiện giúp công chúa là không đúng, nhưng củng chỉ không thể thấy chết mà không cứu được thôi! Hơn nữa! Tốt xấu gì cũng là hai muội muội của ngươi, làm ca ca phải hiểu được yêu thương có đúng không? Nếu trước đây người đồng ý đứng ra nói một câu, thì bây giờ ta sẽ quỳ như thế này sao! Đầu gối sẽ đau thế này à?
Lúc Tiểu Vũ là đông lạnh, bên kia tiểu hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng cũng thật lâu không nói lời nào. Cửu Vương gia lại  thốt ra một tiếng thét kinh hãi, kinh ngạc nói: "Hả!? Vị này là ai?"
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều đầu đầy hắc tuyến. Tiểu Vũ tức giận nhỏ giọng nói thầm: "Làm ơn! Có cần phải có phản ứng trì độn vậy không? Sự tồn tại của vị mỹ nam đẹp mắt như vậy, thế nhưng đến bây giờ ngươi mới biết sao?"
Tiểu hoàng đế lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, mở miệng giới thiệu nói: "Hắn là Tam ca đấy! Lại nói tiếp, quả thật là thời gian mà Cửu ca và Tam ca tiếp xúc với nau không nhiều lắm, cũng khó trách Cửu ca  không biết..."
Thật ra thì Lưu Quang cũng không có hút biểu hiện bất mãn nào, gật gật đầu với Túc Dạ, xem như chào hỏi qua. Người sau  khẩn trương chạy tới hành lễ với hắn, rồi sau đó vẻ mặt bất khả tư nghị nói: "Thật sự là thần kỳ! Ta chỉ nhớ rõ lúc trước  khi Tam ca chuyển tới lãnh cung, ta còn vụng trộm nhìn qua hắn một lần! Nhưng lúc đó cũng còn nhỏ, trong ấn tượng của ta thì chỉ nhớ rõ dáng vẻ khả ái của Tam ca thôi. Không nghĩ tới nháy mắt, mà dáng vẻ còn anh tuấn hơn ta!"
"..."
Lời này vừa nói ra, lại làm mọi người ở đây không nói gì nhìn trời một lần nữa. Tiểu Vũ đưa tay kéo y bào của hắn, sau đó liếc đầu gối của mình. Ý tứ chính là: Lệch đề rồi! Mau cứu ta trước đã!
Mộ Dung Túc Dạ lập tức lĩnh ngộ, đưa tay vào trong áo tay áo, lấy ra một tấm kim bài chói mắt giống y như của Lưu Quang vậy.
"Cái kia! Nếu như  tấm của Tam ca còn chưa đù, thì ta òn có một tấm này! Bệ hạ ngươi liền mở lòng từ bi một chút, tha  tiểu nha đầu này đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.