Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 18: Bắt được quỷ




Tiểu Vũ ngồi ở trên bậc thang, đếm sao đếm đến ngủ thiếp đi, bốn phía ở ngoài điện vẫn không có một động tĩnh nào. Hết sức nhàm chán, nàng xoay cái cổ đang cứng ngắt của mình, lơ đãng phát hiện ngọn nến đang phát sáng trong điện đã tắt.
Nàng đứng lên một cái, đưa cánh tay run rẫy chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt.
“Ngươi…Các ngươi….Các ngươi đừng có quá đáng như vậy!”
Ngay vào lúc Tiểu Vũ đang giãy dụa, có nên chạy vào đó hay không. Chợt, cxo1 một luồng gió lạnh thổi qua ở phía sau, nàng vô ý thức quay đầu lại, chỉ thấy một đạo bóng trắng thoáng hiện lên.
Mỗ Vũ sửng sốt năm giây, sau đó liền nắm lấy tay áo, quát lớn: “T***! Lúc cô nãi nãi muốn bắt kẻ phản bội, ngươi lại xuất hiện! Muốn bị đánh phải không?”
Nói xung, lập tức Tiểu Vũ chuẩn bị đuổi theo quỹ ảnh kia. Lại không ngở lúc này lại có một đạo bóng trẳng hiện lên từ ở bên cạnh. Nàng sửng sốt, thế nào?Tìm cả một buổi trời, thì ra không chỉ có một con quỷ?
Vừa nghĩ vậy, chợt nghe thấy bên trái truyền đến: “Ai nha!” Một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó cũng có tiếng kinh hô giống như vậy ở bên phải. Tiểu Vũ nôn nóng trong lòng, xem hai con quỷ kia đã bắt được Tiểu Bạch và Tiểu Hắc! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẵng lẽ nàng chỉ có số đếm sao thôi?
Lúc này, Tiểu Vũ đang lo lắng, có một người đang lặng lẽ tới gần ở phía sau. Ngay lúc sắp đụng vào nàng, Tiểu Vũ chợt xoay người lại nhào đầu về phía trước, hai tay nắm chặt ở phía sau muốn liều chết đánh lén con quỷ kia.
“Ha ha! Ông trời không muốn ta chết! Cuối cùng cũng để ta bắt được!”
Ách…Vừa rồi nàng thấy hai bóng dáng màu trắng kia, tuy chỉ là kinh hãi nhìn thoáng qua, nhưng không khó nhìn ra chắc chắn là quỷ nữ, vì dáng vẻ cũng không khác lắm. Nhưng cảm giác đang nắm trong tay bây giờ…Như thế nào lại cảm thấy có điểm gì đó không đúng!
Mang theo tâm tư nghi hoặc, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy Lưu Quang giơ hai tay nhỏ bé lên, đang cúi đầu nhìn nàng, bởi vì đang ở trong góc tối, chỉ có thể dựa vào ánh trăng nhưng cũng không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của hắn trong giờ phút này.
Mặc dù không thể nhìn thấy nét mặt, nhưng người này đúng là biết Tiểu Vũ đến đây. Nàng nhanh chóng rút tay về, lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa bị ngã vì không bước lên bậc thang, may mắn là động tác của Lưu Quang rất nhanh, một phen đỡ nàng.
“Kia, cái kia….Vương gia! Đã trễ thế này, ngươi đi tản bộ hả?”
Vương gia nào đó không nói gì, vẫn nhìn nàng như cũ.
“Ách..Chẳng lẽ lẽ là do ăn tối no quá, đi tiêu hóa ?”
…..
“A, ha ha! Các ngươi cũng đi ra đi, muốn cùng ta đếm sao hay không? Cũng là ngươi nhớ được có mấy ánh sáng phát ra?”
…..
Không khí có chút xấu hỗ, Vương gia nào đó không nói gì, dù cho Tiểu Vũ có thể nói, nhưng cũng không bịa được chuyện vô nghĩa đến vậy. Đang lúc nàng chuẩn bị tự tạ tội, sau đó trong lúc đang tìm miếng đậu hũ để tự xác, Tiểu Vũ và Tiểu Hắc từ hai bên đi ra, còn dẫn theo hai nữ tử áo trắng trong tay.
Bọn họ đi đến bên người Lưu Quang, đẩy hai nữ tử áo trắng ra phía trước.
“Gia! Đêm nay thu hoạch không ít, bắt một lại tặng thêm một!”
Tiểu Bạch trêu chọc, Lưu Quang từng bước tiến lên phía trước, giọng nói lạnh như băng hỏi: “Mấy ngày nay, chính là hai người các ngươi giả thần giả quỷ ở đây?”
Hai nàng hoảng sợ vội vàng quỳ xuống, kích động nói: “Vương gia tha mạng!”
Lưu Quang hừ nhẹ một tiếng, vừa định nói gì đó. Cửa cung điện ở phía sau được mở ra, một người chạy ra từ trong điện.
“Tam ca! Thả các nàng đi!”
Thất công chúa cũng đến bên cạnh Lưu Quang, giọng nói có chút lo lắng. Lời nói vừa thốt ra của nàng, Tiểu Vũ nháy mắt kinh ngạc.
Ô ô ô…thì ra công chúa này lại lương thiên như thế. Ngay cả người ta khi giả “Quỷ” để khi dễ nàng mà nàng cũng cầu xin dùm. Quá lương thiện! Thật sự là quá lương thiện! So sánh ở góc độ này mà nói, thì nàng cũng không phải là đồ vật! Thế nhưng lại còn muốn lấy mạng của nàng! Ô ô ô…Quên đi, chỉ cần không đoạt mỹ nam, vẫn giữ lại mạng nhỏ của ngươi đi.
Tiểu Bạch là Thị Quỷ Soa (quỷ xui xẻo), muốn nhìn thấy mọi vật vào ban đêm căn bản là không thành vấn đề. Vô ý nhìn thoáng qua nét mặt cảm động của Tiểu Vũ, đầu đầy hắc tuyến trong nháy mắt.
Thiên! Nguyệt lão nói nàng sẽ không bị ngã tới ngu ngốc! Hắn thấy nhất định là không phải rồi! Nhất định là đầu óc này có vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.