Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 92: Mộc thanh lam trầm ổn




Edit: Tương Ly
Bất quá hiện nay, ở trong mắt bốn người bọn họ, Mộc Khuynh Cuồng nhất định sẽ là người đi đến cuối cùng.
”Ừ, ta biết rồi.” Mộc Khuynh Cuồng khoát tay áo, nhanh chóng hướng về giá sách đi đến, chuyên tâm học tập những thứ đấu kỹ kia.
Trải qua một hồi nháo động hôm nay, mọi người đều biết Mộc Khuynh Cuồng ở Thanh Vân tông có địa vị mà người khác không thể xâm phạm, nếu không Đại trưởng lão sao có thể an bài Mộc Thanh Thiên như vậy, này, đây là cỡ nào thiên vị a!
Nếu Mộc Khuynh Cuồng ban ngày liên tục ở tại lầu bốn Tàng Thư các, Mộc Thanh Thiên kia chẳng phải chỉ có nửa đêm mới có thể đi vào tìm kiếm sách đấu kỹ sao.
Sách đấu kỹ Tàng Thư các không cho phép mang ra ngoài, chỉ có thể ở bên trong xem, sau đó chính mình học thuộc lòng.
”Thanh Lam, nhất định phải nhanh chóng đem xú nha đầu kia trừ bỏ.” Đại viện Mộc gia, Mộc Thanh Thiên ở trong phòng đi tới đi lui, toàn thân cao thấp đầy thịnh nộ, hôm nay tức chết hắn, Đại trưởng lão thế nhưng an bài hắn như vậy, hắn khi nào đã từng chịu đại ngộ như vậy.
Mộc Thanh Lam ung dung uống trà, khiển trách, “Ngươi quá xúc động, Mộc Khuynh Cuồng đã không phải là tiểu cô nương lúc trước tùy ý ngươi khi dễ, hiện tại nàng là một thanh kiếm sắc bén, ai đụng tới nàng, mũi kiếm sắc bén kia nhất định sẽ đâm ngươi một đao.”
”Có thể ta nhìn không ra.” Mộc Thanh Thiên bộ dạng không cam lòng.
Mộc Thanh Lam trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh nói, “Ta sớm nói cho ngươi, không nên khi dễ người nhỏ yếu, ở trước mặt bọn họ, ngươi mới có thể nhất thời sảng khoái, nếu gặp được cường giả thì sao, thế giới này không thiếu nhất chính là cường giả, một cường giả chân chính phải sẽ không đi làm những chuyện nhàm chán như vậy, có thời gian rảnh rỗi đó, không bằng dùng tu luyện thật tốt.”
”Thanh lam, ta...”
”Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, mà không phải tìm vui sướng nhất thời, ngươi cho rằng hiện tại giết Mộc Khuynh Cuồng dễ dàng như vậy sao, nàng là gia chủ tương lai, lại là tâm phúc của bốn vị trưởng lão, hơn nữa lại cùng Tam vương gia quan hệ tốt như vậy, nếu nàng hiện tại ở Mộc gia gặp chuyện không may, nhất định sẽ có người gây sự với Mộc gia, chúng ta nhất định phải ổn, tuyệt đối không thể khiến người khác chui vào chỗ trống.” Mộc Thanh Lam lông mày nhăn lại thật sâu trầm ổn nói, bộ dáng thành thục kia căn bản không giống nữ tử mới mười bốn tuổi.
Mộc Thanh Thiên bị Mộc Thanh Lam nói xong toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt của hắn trong trẻo nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, nàng có dung mạo độc nhất vô nhị, càng làm cho hắn bội phục phần trầm ổn này của nàng, Thanh Lam Thanh Lam, ngươi là thái tử phi tương lai, tương lai là hoàng hậu trên vạn người.
Có lẽ chỉ có ngươi mới xứng đứng ở vị trí kia, bởi vì ngươi là Mộc Thanh Lam kiêu ngạo lại tôn quý, độc nhất vô nhị Mộc Thanh Lam.
Ánh mắt Mộc Thanh Lam sâu thẳm nhìn về phía xa xa, hiện tại chưa khẳng định được điều gì, người đi đến cuối cùng mới là người thắng.
”Thanh Lam, ca ca thực bội phục ngươi.” Mộc Thanh Thiên sủng ái cười nhìn nàng, trong lòng cảm thấy không bằng, tâm ý của hắn muốn giúp nàng thật tốt, chính nàng không tìm Mộc Khuynh Cuồng trút giận, hắn đã giúp nàng trút giận.
”Ca ca không cần bội phục ta, đây đều là do bức ra.” Mộc Thanh Lam cúi thấp đầu, trong hai tròng mắt đầy hàn khí.
Vài ngày sau đó, các đệ tử bên trong Thanh Vân tông chia làm hai bộ phận, một là phe Mộc Thanh Lam, một là phe Mộc Khuynh Cuồng, những người dòng chính chi thứ ngoài hệ đều rối rít tìm đối tượng tốt chính mình muốn ủng hộ.
Mặc dù Mộc Khuynh Cuồng ở trong suy nghĩ của bốn vị trưởng lão có địa vị rất cao, nhưng người ủng hộ nàng vẫn rất ít, bởi vì bọn họ đều cảm thấy địa vị Mộc Thanh Lam cùng Mộc Khuynh Cuồng bất đồng, nàng là thái tử phi tương lai, tương lai Mộc gia chắc chắn sẽ nằm trong tay nàng.
Mộc Khuynh Cuồng mỗi ngày cùng Sửu Sửu ở Tàng Thư các đọc sách, buổi tối đi bên ngoài tu luyện đấu kỹ, thuận tiện tu luyện Triệu Hoán Sư công pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.