Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 6: Nam tử ngân đồng




Nàng cũng không muốn chết, hiện tại sống lại làm người, nàng có được cha mẹ che chở yêu thương, điều này làm cho đời trước thiếu hụt tình cha mẹ khiến nàng vô luận như thế nào cũng dứt bỏ không được.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể chết được, đầu óc không ngừng vận chuyển nên như thế nào tự cứu bản thân.
Vừa lúc đó, nàng cảm giác có người đến gần, một giây sau, một cái gì đó như hàn băng ngàn năm nhào vào trên người nàng, một khắc kia, trong cơ thể nàng năng lượng bạo động đột nhiên toàn bộ hướng về đan điền theo đường cũ trở về.
Cảm giác người phía sau không có bất kỳ sát khí cùng bất lợi, nàng tĩnh tâm lại, lúc này năng lượng trong cơ thể cũng không cho phép nàng rút khỏi cảnh giới.
Làm năng lượng toàn bộ trở lại đan điền, Mộc Khuynh Cuồng trong lòng tất cả đều là mong đợi, lúc này đây, có thể ngưng kết ra đấu khí sao?
Theo năng lượng trở lại đan điền, rất nhanh, chúng toàn bộ tản đi. Mộc Khuynh Cuồng tự mình cảm ứng một phen, trong đan điền ngoại trừ những năng lượng vô ích kia, một hơi thở khác cũng không có, điều này làm cho nàng một hồi thất vọng, chẳng lẽ vẫn ngưng kết không được đấu khí sao.
Ngay tại lúc nàng dự định rút khỏi cảnh giới, muốn nhìn một chút là ai nằm ở trên người nàng, đột nhiên phát giác trong đan điền dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, khi nàng cảm ứng, cả người sôi trào lên, nàng nhìn thấy trong đan điền một khối không khí màu cam trôi nổi.
Mộc Khuynh Cuồng thiếu chút nữa lắc đầu cười, tu tập lâu như vậy, rốt cục ngưng kết ra đấu khí màu cam, hiện tại nàng cũng là một đấu sĩ hợp cách.
Việc kế tiếp nàng muốn học chính là đấu kỹ, đấu kỹ đối với nàng mà nói học tập cũng không khó, bây giờ lấy kĩ năng khéo léo của nàng, cũng có thể phối hợp đấu khí đến dùng, hơn nữa người của thế giới này cũng không hiểu những kĩ năng tinh vi, khéo léo.
”Cô nương, cứu ta......”
Mộc Khuynh Cuồng mới vừa rút khỏi cảnh giới liền nghe được một đạo thanh âm suy yếu, nàng xoay người, trong nháy mắt chống lại một đôi đồng tử màu bạc rất, rất đẹp đẽ, rất lạnh, nhưng cũng rất mê hoặc người.
Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến đồng tử màu bạc xinh đẹp như vậy, chủ nhân đôi đồng tử hé ra một gương mặt rõ ràng lại đặc biệt tinh xảo, đây tuyệt đối là nam tử đẹp nhất mà nàng gặp từ khi đi vào thế giới này.
Đột nhiên, nàng lách mình thối lui, cảnh giác theo dõi hắn.
”Cứu... Ta...” Nam tử thật sâu nhìn nàng, lần nữa yếu ớt nói, sau liền hôn mê bất tỉnh.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn hắn, rồi sau đó tinh tế cảm ứng một phen, mấy trăm mét bên ngoài có người đang hướng về nàng chạy đến.
Cứu hay không cứu.
Nói thật, đi vào thế giới này, nàng cũng không nghĩ xen vào việc của người khác, nàng chỉ để ý người nàng quan tâm, những người khác cùng nàng không có bất cứ quan hệ nào.
Ở trong thế giới của nàng, trong mắt nàng chỉ có ba loại người, một loại là thân nhân bằng hữu, một loại khác là kẻ địch, còn có một loại chính là người không quan hệ.
Nàng biết rõ, vừa mới nếu không phải là nam tử này nhào vào trên người nàng, nói không chừng nàng đã bị năng lượng bạo động khiến cho nổ tung, cuối cùng, ánh mắt kiên định, nàng quyết định giúp hắn, coi như là vì hắn vừa mới vô tình trợ giúp.
Nào biết, tay của nàng mới vừa đụng với thân thể của hắn liền rụt trở về.
Mộc Khuynh Cuồng trong mắt tất cả đều là kinh ngạc cùng cổ quái nhìn chằm chằm nam tử ngã xuống đất ngất đi, hắn có đôi đồng tử màu bạc xinh đẹp lại đẹp đẽ, nhưng trọng yếu hơn là, thân thể hắn một hồi lạnh buốt, quả thực có thể cùng ngàn năm hàn băng so sánh, nàng vừa chạm đến giống như bị đóng băng, thực là một quái nhân.
Chắc hẳn vừa mới nãy là do hàn khí nồng đậm trên người hắn cứu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.