Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 158: Ngươi ngu xuẩn (8)




“Làm sao bây giờ? Độc của Khuynh Cuồng giống như lại phát tác.” Phì Phì vỗ cánh lo lắng.
Mộc Khuynh Cuồng nhắm chặt hai mắt không để ý tới bọn họ, tiếp tục vận khí, đích đến ngay trước mắt, nàng tuyệt đối sẽ không thất bại, nàng nhất định phải đến Đấu Thánh, nhất định!
Trên da mặt nàng rất nhanh chảy ra máu đen, Sửu Sửu muốn tiến lên ngăn cản lại không dám, nàng đang tu luyện, nếu lúc này bị người quấy rầy, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Mộc Khuynh Cuồng cũng ngửi thấy được mùi máu tươi, máu đang từ từ chảy ra, làm cho toàn thân da thịt nàng đều sưng tấy, sau khi tại đan điền tất cả đấu khí toàn bộ tụ hợp hình thành một cỗ đấu khí thuần trắng, nàng mới rút khỏi cảnh giới, phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
“Khuynh Cuồng, ngươi không sao chứ!” Sửu Sửu và Phì Phì nhìn Mộc Khuynh Cuồng quỳ rạp trên mặt đất vô cùng lo lắng nôn nóng bất an, chẳng lẽ bọn họ mỗi lần đều phải nhìn nàng thừa nhận hành hạ sao!
Mộc Khuynh Cuồng mở mắt ra nhìn bọn họ, khoát tay nói, “Các ngươi mau vào không gian ma thú, không nên nhìn ta, ta chống đỡ một chút là tốt rồi.”
“Không, chúng ta bảo vệ ngươi.” Sửu Sửu ô ô đứng lên, trên thế giới này chuyện khiến nó đau lòng nhất chính là, Mộc Khuynh Cuồng chịu thống khổ, nó chỉ có thể đứng nhìn, nếu như có thể, nó nguyện ý giúp nàng thừa nhận.
“Khuynh Cuồng Khuynh Cuồng, có phải ngươi rất đau hay không.” Phì Phì nhìn sắc mặt Mộc Khuynh Cuồng trắng bệch lỗ chân lông chảy máu đen cũng khóc lên.
Mộc Khuynh Cuồng suy yếu cười, có bọn họ cùng nàng, nàng không hề đau đớn nữa, nàng nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh nàng và Thiên Sát ở thế kỷ 21, ngay sau đó là hình ảnh nàng và Ngân Đồng chung đụng, hắn ôm nàng từ trên tuyết sơn bay xuống, nàng nghĩ hình ảnh duy mỹ kia, nàng vĩnh viễn không thể quên được.
Đột nhiên, nàng cảm giác có người bế nàng lên, nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy Thánh Khinh Hồng tuấn mỹ như vẽ.
“Ngươi...” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, ngực của hắn lạnh quá, nhưng nàng lại cảm thấy thật thoải mái, nàng nhịn không được dựa vào trong lòng hắn.
Thánh Khinh Hồng vốn định mắng nàng, nhưng thấy nàng dựa vào lòng hắn, tâm hắn đang lạnh lại mềm xuống, lập tức ôm nàng chặt hơn, không nghĩ tới độc nàng phát tác, thế nhưng có thể thích ứng thân thể lạnh như bang của hắn.
“Ngươi ngu ngốc!” Hắn cắn răng nghiến lợi lạnh lùng mắng, trong đồng tử lóe lệ khí, là ai hạ kỳ độc cho nàng ác như vậy, nếu để cho hắn biết, hắn nhất định khiến người kia sống không bằng chết.
Hai tay Mộc Khuynh Cuồng gắt gao níu lấy y phục của hắn, mặc dù thân thể hắn lạnh như băng làm cho nàng có chút chết lặng, nhưng nàng cũng chỉ biết đau.
“Ngươi không nên nhìn ta, bây giờ ta rất xấu.” Mộc Khuynh Cuồng gắt gao níu lấy y phục của hắn, thậm chí tóm đến thịt của hắn.
Mặt Thánh Khinh Hồng càng thêm đen, nàng không lo lắng cho mình có đau hay không, còn có tâm tư đi lo lắng xấu hay không xấu.
“Tất cả mọi người ghét bỏ ngươi xấu, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, đứa ngốc.” Thánh Khinh Hồng khống chế tức giận, đau lòng nói, rồi sau đó ôm lấy nàng hướng về Tuyết Sơn bên cạnh chạy đi, thân thể lạnh như bang của hắn có thể làm cho nàng thích ứng, vậy tức là có thể giúp nàng giảm bớt một chút đau đớn, Hàn Băng Đàm lạnh như vậy, nhất định cũng có thể giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Sửu Sửu và Phì Phì thấy Thánh Khinh Hồng đến, hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đi vào không gian ma thú, bọn chúng đều tin tưởng hắn nhất định sẽ giúp Khuynh Cuồng, chỉ có Khuynh Cuồng ngu ngốc không nhận ra, ngay cả bọn họ đều nhìn ra Thánh Khinh Hồng thích nàng.
Thật không biết nàng cố ý giả bộ không hiểu, hay là thật sự không hiểu.
Thánh Khinh Hồng ôm Mộc Khuynh Cuồng rất nhanh đi Tuyết Sơn Hàn Băng Đàm, cảm giác được khí lạnh, Mộc Khuynh Cuồng mở mắt ra, nhỏ giọng nói, “Đặt ta vào trong Hàn Băng đàm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.