Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 119: Phong ấn và độc (9)




Nàng không cảm giác được một chút nào ý nghĩ bại trận, ngược lại trong lòng rất sung sướng, ai bảo trước kia nàng luôn thắng, làm nàng cảm giác thắng đã không còn ý tứ nữa, nếu ngày nào đó có người có thể làm nàng thua, nàng nhất định đối với nàng thật tốt, không nghĩ tới gặp được nhanh như vậy, nàng tại sao có thể không vui.
Có đôi khi nàng cảm giác mình biến thái, ai, không có biện pháp, thập đại ác ma bọn họ người người trong lòng đều vặn vẹo biến thái, nếu không như thế nào lại sao có thể xưng danh thập đại ác ma.
”Ngươi bảo vệ ta?” Mộc Khuynh Cuồng trừng to mắt nhìn chằm chằm Lam Mị, vẻ mặt không thể tin.
Ai nói Ác Ma đảo rất kinh khủng a! Vì sao Lam Mị phải bảo vệ nàng, rõ ràng nàng đem thân phận của nàng ta vạch trần, nàng ta không phải nên tức giận sao.
”Đúng vậy, ta phải bảo vệ ngươi, từ nay về sau ngươi liền theo Lam Mị ta.” Lam Mị bá đạo nói, có thể có tiểu nha đầu làm bạn kỳ thật cũng không tồi.
Mộc Khuynh Cuồng đứng dậy, nhàn nhạt nói, “Ta sẽ không đi theo ngươi, bởi vì ta có con đường chính mình phải đi.”
”Có chí khí, bất quá có đôi khi quá chí khí không phải là một chuyện tốt.” Lam Mị thấy Mộc Khuynh Cuồng không muốn đi theo nàng, trên mặt mềm mại lộ ra ý tứ cảnh cáo.
”Làm cho ngươi thất vọng rồi, ta đi.” Mộc Khuynh Cuồng xoay người liền đi, nàng mới không sợ Lam Mị này.
Lam Mị đứng dậy hổn hển nói, “Tiểu nha đầu, ngươi đừng không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng ngươi có thể rời nơi này sao?”
Mộc Khuynh Cuồng xoay người mỉm cười nhìn Lam Mị, vừa lúc nãy nếu không phải là nàng cố ý để cho nàng ta bắt nàng đến, nàng ta thực cho rằng nàng ta có thể mang nàng đến sao, nàng bất quá chỉ là hiếu kỳ, thập đại ác ma ở loại địa phương nào mà thôi.
”Ta đương nhiên có thể.” Nàng tự tin nói.
”Nha đầu ngươi thật không biết tốt xấu, hôm nay để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.” Lam Mị nũng nịu gầm lên, đương nhiên nàng sẽ không giết nàng, nha đầu kia tính tình bướng bỉnh, nàng thay đổi muốn thuần phục nàng.
Đấu khí màu đỏ trên người Mộc Khuynh Cuồng tản ra, làm xong chuẩn bị, nàng vừa vặn có thể thử một chút lực lượng của Đấu Tôn.
Lam Mị thấy đấu khí màu đỏ trên người nàng, trong mắt có chút kinh ngạc, xem vẻ ngoài của nàng rất nhỏ, tuổi còn trẻ như vậy làm sao có thể đạt tới cảnh giới Đấu Tôn.
”Ngươi cũng ăn trú nhan đan?” Nàng nghi ngờ hỏi.
Mộc Khuynh Cuồng cười phốc một tiếng, đưa tay sờ sờ mặt của mình, khinh bỉ nói, “Ta đây chính là da thịt thật sự, bổn cô nương năm nay mới mười lăm tuổi, ăn trú nhan đan làm gì!”
Hai tròng mắt Lam Mị trừng lớn, mười lăm tuổi đến Đấu Tôn, nàng có quá biến thái hay không, nàng phải dùng hơn năm mươi năm, hiện tại cũng chỉ là nhất tinh Đấu Thánh, hơn nữa còn dựa vào ăn rất nhiều đan dược trân quý mới đạt tới, lúc này, nàng có xúc động muốn hộc máu.
”Tiểu nha đầu, hôm nay ta thật sự phải thử một chút đấu khí của ngươi.” Lam Mị xinh đẹp cười một tiếng, trên người váy lam phiêu tán, một tầng đấu khí màu trắng ở quanh thân nàng tản ra.
Mộc Khuynh Cuồng híp hai tròng mắt lại, dĩ nhiên là Đấu Thánh, nàng hiện tại mới tứ tinh Đấu Tôn, có thể đánh thắng nàng ta sao? Bất quá nàng cũng không lo lắng, đánh không thắng, nàng còn có bọt khí đấu khí, bọt khí đấu khí không được, nàng còn có triệu hồi công pháp.
Trên mặt Lam Mị cười dương dương đắc ý, hai tay nàng đong đưa, trước người xuất hiện một viên tròn đấu khí màu trắng, một giây sau, nàng huy động, đấu khí cầu màu trắng dời núi lấp biển xông tới hướng Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng thân hình lay động, đấu khí màu đỏ bao phủ nàng, hai tay đưa ra, phát ra một chiêu Thiên Nữ, đấu khí mạnh mẽ hóa thành vô số tên ngắn đâm về Lam Mị.
Lam Mị đứng ở nơi đó bất vi sở động, trên mặt cười trào phúng, nàng chỉ là Đấu Tôn cũng muốn đánh thắng nàng, thật sự mộng tưởng hão huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.