Vũng Nước Đục

Chương 14: Mười phút




Đôi mắt anh tôi rất giống đầm nước đọng, bên trong sâu thẳm âm u, chỉ cần vừa nhìn thấy sẽ biết nó nguy hiểm. Người bình thường không dám nhìn vào vì sợ trượt chân ngã xuống; thường thì tôi cũng không dám nhìn vì tôi biết chắc mình sẽ rơi vào đó.
Nhưng bây giờ hơi thở tôi đang không ổn định, cố chống lại bản năng muốn né tránh tầm mắt của anh, đối diện với anh, nhìn vào mắt anh. Thực ra tôi khá quen thuộc với đôi mắt này, tôi đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ sống động của nó, năm tôi mười sáu tuổi, một ngày vào năm mười tám tuổi và cả bây giờ nữa.
Hai con ngươi đen nhánh như sông băng ngàn năm bị tôi đốt cháy sôi bùng lên.
Hôm nay, tôi có linh cảm chính là hôm nay.
Hoặc là tôi thành công trèo lên giường anh tôi, hoặc là tôi sẽ bị anh sỉ nhục đến mức không dám nhìn mặt anh nữa. Bầu không khí ngưng đọng, thời gian dừng lại, người xung quanh cũng như bị ấn nút tạm dừng, anh tôi im lặng ngồi đó không có động tĩnh nào khác ngoại trừ ánh mắt nóng rực, cả thế giới cứ như chỉ có tôi vẫn còn tỉnh, vẫn còn sống, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở.
"Cậu có biết cậu đang nói gì không." Người đàn ông ngồi đối diện nói, đôi môi anh mở ra khép lại, màu môi rất nhạt, "Người tình?"
Quả nhiên, anh lặp lại hai chữ tôi vừa nói ban nãy, khóe môi nhếch lên, lần này anh thật sự mỉm cười. Tôi phải tìm một hình ảnh phù hợp để miêu tả nụ cười của anh, nó giống như khi kỹ nữ hư hỏng đưa ra yêu cầu được gả làm vợ cho ân khách bạc tình nhưng người đàn ông lại cảm thấy cô nàng ngu xuẩn, cảm thấy cô nàng ghê tởm, cảm thấy cô nàng ngây thơ.
Tôi không biết anh cho rằng tôi không xứng hay là vì anh không thích đàn ông.
"Tại sao em lại không thể? Có thứ gì ở mấy cô ấy thì được mà đến em lại không được chứ? Thậm chí anh sẽ không cần phải cho em bất kì lợi ích nào cả, không cần mua túi xách, không cần tốn tiền bạc và sức lực để giúp đỡ em, chỉ cần mỉm cười với em một chút, nhân tiện xoa đầu em thì em sẽ vẫy đuôi với anh."
"Em biết em đang nói gì, em muốn làm người tình của anh, em hoàn toàn không quan tâm là người tình hay là em trai, em phải mang thân phận nào mới khiến anh nhìn em nhiều thêm chút nữa đây?"
Tôi cố gắng bày tỏ suy nghĩ của mình nhưng không thể quá thành thật, tôi phải nói gì đây? Rằng em nghi ngờ em thích anh, không phải là kiểu thích giữa em trai và anh trai, h@m muốn chiếm hữu của em dành cho anh không thể kiềm chế được nữa rồi, thậm chí lúc thủ d@m em cũng nghĩ về anh. Nhưng trên thực tế anh vốn chẳng quan tâm đ ến em, một tháng chúng ta chỉ có thể gặp nhau hai lần hoặc thậm chí là ít hơn.
Có vẻ như tôi không bao giờ có thể nghiêm túc nói chuyện với anh tôi, tôi mãi không nói được lời nào, còn anh lại luôn trầm tĩnh kiệm lời. Tôi rất ghét cái cảm giác này, cảm giác chắc chắn anh vẫn rất ghét tôi, vì nếu không anh sẽ nào nỡ lòng làm tôi phải đau khổ chứ.
"Được l@m tình với tôi là ước muốn của cậu?" Anh hỏi tôi.
Tất nhiên là không rồi! Tôi muốn anh yêu tôi, là kiểu yêu với người yêu hay em trai cũng đều được, nhưng mục tiêu này quá xa vời nên tôi phải đặt ra một mục tiêu nhỏ trước đã.
Tôi gật đầu.
Vẻ mặt của anh tôi không phải là tức giận, tôi không còn sức đâu để tìm hiểu cảm xúc của anh, ít ra trông anh còn bình tĩnh hơn cả tôi. Chấp nhận hay từ chối thì người khổ sở đều là tôi chứ không phải anh.
Hiện tại hẳn đã quá giờ cơm trưa nhưng người trong nhà hàng vẫn không vơi bớt. Anh tôi đến để bàn công việc nên cố ý chọn một góc yên tĩnh, giờ đây chỉ có hai chúng tôi.
Âm thanh dao nĩa va chạm với bàn ăn liên tiếp vang lên.
Anh đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi khiến tôi hoảng hốt, khí thế và quyết tâm vừa nãy đã tan biến, tôi vội đứng lên theo anh, xém thì bị vấp phải ghế.
"Anh, anh đi..."
"Đi." Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu hoắm lạnh lẽo phản chiếu cơ thể tôi.
Tôi thật sự căng thẳng kinh khủng, khác hoàn toàn với người vừa nói những lời hùng hồn trong nhà hàng.
Lần này cuối cùng tôi cũng ngồi vào xe anh tôi, chân chính ngồi bên trong, hơn nữa còn lấy hết can đảm ngồi vào ghế lái phụ. Những dải xanh lá ngoài cửa kính vun vút lùi lại, thậm chí tôi còn cảm nhận được chân mình đang run rẩy.
Ở trong nhà hàng anh tôi nói một chữ: Đi.
Phương hướng hiện tại không phải là đến Lệ Thủy Uyển, cũng không phải đến công ty của anh tôi, mà là về phía biệt thự được anh mua bên ngoài. Tuy tôi chưa từng vào trong, thậm chí còn chưa từng đến đó nhưng tôi biết nhà anh ở đâu.
Anh đưa tôi về nhà làm gì? Nếu chỉ đơn giản để đánh mắng tôi vậy không cần về nhà cũng làm được mà... Rõ ràng vừa nãy tôi bảo anh muốn thế nào cũng được hết, l@m tình cũng được nốt, nhưng thú thật, giờ chân tôi đã nhũn ra đến nơi rồi.
Đến nỗi tôi sắp cương.
Nếu bị anh tôi phát hiện thì tôi chết là cái chắc, tôi biết hiện tại có lẽ anh đang tức giận. Không đời nào anh lại muốn ch1ch tôi được, anh chỉ đơn giản muốn dạy cho tôi một bài học, nhưng tôi cương thật rồi, ở ngay trên xe anh.
Nếu trên đời này có cửa dịch chuyển thì hay biết mấy, vừa mở cửa một cái là đã đến được biệt thự của anh tôi thay vì bắt tôi phải liên tục suy nghĩ trên đường đi.
Tôi xấu hổ đưa tay chặn giữa hai ch@n, cũng hên hồi sáng ra ngoài tôi có đội mũ nên giờ có thể giả vờ đặt đại lên đùi.
May mắn thay khi xe vừa tiến vào ga ra ngầm, tôi đã bình tĩnh lại được dưới sự căng thẳng lẫn sợ hãi. Anh tôi không nói một lời, lạnh mặt tháo dây đai an toàn bước xuống xe, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa xe.
Tôi ngồi trên ghế phó lái bị tiếng sập cửa của anh dọa cho sợ hãi xém thì giật thót, vội vàng bước xuống, sau khi đóng cửa xe liền đi theo sau anh.
Ga ra ngầm có một mùi đặc biệt, chính là mùi của "ga ra ngầm". Cuối tháng mười một đứng trên đường cái còn lạnh, mặt trời cứ như đèn chiếu trong tủ lạnh, nói gì đến ga ra ngầm như cái kho cấp đông.
Tôi rùng mình vì cóng, bám sát theo anh.
Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, xoang mũi tôi tràn ngập hơi lạnh và mùi trên người anh tôi. Sắp tới nhà anh rồi chợt tôi đột nhiên không dám nhìn mặt anh, bây giờ anh đang đứng trước cửa thang máy còn tôi đứng nép vào tận bên trong.
Nó cũng chỉ là một cái thang máy nhỏ đi từ ga ra ngầm lên mặt đất, duy có ba tầng.
Trên màng hình điện tử nhảy từ con số "-1" đến con số "1", thang máy phát ra một tiếng "Ting", cửa chậm rãi mở ra.
Cửa biệt thự là cửa thông mình có thể mở khóa bằng vân tay. Bây giờ tôi lại có thêm mục tiêu mới, hy vọng trong vòng một tháng tôi sẽ có thể quang minh chính đại thêm dấu vân tay của mình vào khóa cửa thông minh của anh tôi.
Sau khi tiếng mở khóa vang lên, cửa mở ra, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là hai đôi dép lê trên kệ giày, một đôi màu xanh da trời và một đôi màu trắng, tuy size dép không bé mấy nhưng không biết vì sao tôi lại dám khẳng định đôi dép màu trắng có size bé hơn chắc chắn là chuẩn bị cho mấy người tình của anh. Anh sẽ đưa họ về nhà sao? Nhưng đây cũng là lần đầu tôi đến chỗ này.
Anh tôi không thay giày, vậy tôi cũng không thay, tôi đây đếch thèm mang đôi dép mà người khác đã mang rồi.
Anh đi vào phòng khách, dựa theo kế hoạch của tôi thì hẳn là tôi nên vô cảm bước vào theo, anh bảo tôi đi tắm thì tôi đi tắm, bảo tôi c ởi quần áo thì tôi cởi, như tôi đã nói, tôi sẽ không gây thêm phiền phức nào cho anh, anh có thể lấy bất cứ thứ gì anh muốn từ tôi.
Nhưng hình như anh tôi thật sự không có ý định tiếp tục nói chuyện, sau khi vào nhà anh tháo đồng hồ đeo tay xuống đặt lên mặt bàn, tiếp đó cởi áo vest ngoài ra ném lên sô pha, anh như vậy làm tôi có hơi, không thể nói là sợ, mà phải là có hơi không quen.
Tôi biết đề nghị của tôi - muốn làm người tình của anh - là một đề nghị khá ngu ngốc, tôi không hối hận, cũng sẽ chịu trách nhiệm về những gì mình nói. Nhưng ý của tôi cũng không phải chỉ để anh lấy tôi ra đơn giản làm công cụ trút giận... Đệt, không sao, làm công cụ trút giận cũng được. Dùng xong nói không chừng lại nảy sinh tình cảm cũng nên, tôi mơ màng cảm thấy bây giờ tôi rất giống như đang theo đuổi anh, theo đuổi anh hai của tôi.
Tôi đúng là đang theo đuổi anh mà, chứ còn sao nữa?
"Cho cậu mười phút tự tắm rửa sạch sẽ."
Và anh đã ra lệnh.
Chân lại nhũn ra, tôi không chịu nổi khi anh nói như thế.
Tôi không ngờ hôm nay Tống Diệc Vi sẽ nói những lời đó khiến tôi có dũng khí được voi đòi tiên với anh tôi, càng không ngờ hôm nay sẽ gặp được anh. Điều bất ngờ nhất chính là, thế mà tôi dám nói muốn lên giường với anh. Tự tôi cũng cảm thấy mình điên rồi, tôi cũng chẳng có thời gian đâu để tìm hiểu xem hai người đàn ông với nhau sẽ làm những gì. Tuy tôi biết sự khác nhau giữa top và bot, cũng biết nơi để đâm vào, nhưng...
Lúc ngồi xổm trong nhà tắm tôi bắt đầu thấy hơi hối hận, tự tắm rửa sạch sẽ là có ý gì? Sạch... cỡ nào mới được tính là sạch?
Tôi cảm thấy mặt tôi sắp hấp chín trứng được tới nơi rồi, bất chấp thôi. Nhắm nghiền mắt lại, dòng nước và ngón tay duỗi về phía sau, đm, Trần Lễ, thật ra mày là đồ trai bao[1] không biết xấu hổ, chẳng trách anh lại nhìn mày bằng ánh mắt đó.
[1] gốc là "đồ con vịt", tiếng lóng bên trung có nghĩa là trai bao.
Tôi cũng không rõ tôi đã tắm hết bao lâu, nhưng chắc chắn lố mười phút, có khi là nửa tiếng cũng nên. Chân tôi run rẩy, cố gắng đứng thẳng người bước ra khỏi phòng tắm, khoác trên người tôi là áo choàng tắm màu trắng, nhìn kích thước có lẽ là của anh, che được đến bắp chân tôi.
Anh tôi ngồi hút thuốc trên sô pha, từ đằng sau chỉ thấy được nửa đầu và khói thuốc bốc lên. Tôi im lặng đứng sau sô pha, không có mặt mũi đâu để nói chuyện, lẳng lặng chờ anh hút xong điếu thuốc.
Anh dập điếu thuốc lên gạt tàn trên bàn, nhìn lướt qua sô pha có thể thấy trong gạt tàn đã có năm sáu cái đầu lọc, quả nhiên đã lố mười phút.[2]
[2] Trung bình thời gian hút hết một điếu là cỡ sáu phút.
"Hiện tại đi vẫn kịp."
Cổ họng anh tôi hơi khàn, chắc là vì hút quá nhiều thuốc lá trong một lần. Anh hút nhiều như vậy làm gì, cứ như thể đang hồi hộp hơn cả tôi vậy, rõ ràng là anh dùng cái giọng điệu đó để ra lệnh bảo tôi tự đi tắm rửa sạch sẽ, loại khí chất đó khiến tôi có cảm giác nếu tôi tắm không sạch thì anh nhất định sẽ đánh tôi.
"Em không đi." Tuy tôi vừa căng thẳng vừa sợ nhưng vẫn không muốn lùi bước. Mặc dù l@m tình với anh không phải là mục đích của tôi, nhưng không thể không thừa nhận đây cũng là chuyện tôi muốn làm, tôi không thích con trai, cũng không phải là bot, tôi chỉ là muốn l@m tình với anh tôi thôi, dù có cho tôi thêm tám lá gan nữa tôi cũng không dám bảo anh tự đi tắm rửa sạch sẽ.
Tốt hơn hết những gì Tống Diệc Vi nói nên là sự thật, cơ thể tôi đồng ý.
Châu Bạc Tân, anh ngầm gợi dục tôi, anh l@m tình với người khác trước mặt tôi, anh làm để cho tôi nhìn. Anh hỏi tôi đã thủ d@m bao giờ chưa, sau đó lại vươn bàn tay mà anh dùng để thủ d@m ra trước mặt tôi, anh kêu tôi tắm rửa cho sạch vậy tôi liền tắm sạch.
Tôi có h@m muốn sâu sắc với anh, kiềm chế đã lâu, bây giờ anh sẽ không đuổi tôi đi được nữa.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết chương sau có sống sót nổi ở Trường Bội hong nữa:(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.