Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư

Chương 14: Gặp Mặt






___
Nhìn Lôi Hình mới vừa nhận được địa chỉ xong thì đã chạy đến sau mười lăm phút, Lê Viêm không thể không bội phục tốc độ của tên này.
Nhưng dù sao thì Lê Viêm thật sự rất muốn giả vờ như không quen biết người này.
Tuy rằng biết Lôi Hình ở trong quân đội thường không được gọn gàng, nhưng cũng không cần đến mức mất hình tượng như vậy...
Tóc rối bù như tổ quạ, giống như mấy tháng không thèm chải, trên mặt râu ria xồm xoàm, nếu không phải đôi mắt vẫn minh mẫn trong veo, gã nhất định sẽ nghĩ là tên ăn mày nào chạy vào đây......
Thấy Lôi Hình đi tới bàn này, Lê Viêm cũng không thể không đứng dậy vẫy tay.
Tuy rằng người bạn này hơi mất hình tượng, nhưng cũng không thể vì như vậy mà từ chối tiếp đãi, "Lôi Hình, cậu tới nhanh thật, vị này chính là Lâm tiên sinh, ngồi đi, có chuyện gì mọi người ăn uống no say rồi nói."
"Tiểu Kỳ, đây là bạn của tôi, Lôi Hình." Nghiêng người, Lê Viêm giới thiệu với Lâm Kỳ.
Ở Liên Bang, tuy rằng địa vị Lôi gia rất cao, nhưng người thật sự biết về cháu nội nhà họ Lôi thì rất ít, cho dù có trực tiếp giới thiệu, Lê Viêm cũng không cho rằng Lâm Kỳ sẽ biết Lôi Hình.
Chuyện Lôi Hình thích con trai gã biết rõ, nhưng trong giới thì Lôi Hình lại giữ mình khá sạch.
Lúc trước có không ít người giới thiệu cho Lôi Hình những chàng trai đẹp nhắt, nhưng Lôi Hình chẳng động vào ai.

Làm hại những người đó đều cho rằng Lôi Hình là một tên thẳng nam đến không thể thẳng hơn.
Nhưng thật ra chỉ có gã biết rõ, Lôi Hình cảm thấy chướng mắt.
Những ngời có dòng dõi địa vị cao như bọn họ, trừ những người muốn tranh giành quyền lợi đề có được phụ nữ, người như Lôi Hình e rằng không có người thứ hai......
Nghe Lê Viêm giới thiệu, Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân cao lớn đứng trước mặt mình—— cái tên "ăn mày" này lại là Lôi Hình sao, tuy rằng lúc trước có ở chung một ngày, nhưng giờ cậu lại chẳng nhìn ra!
Nhưng sau khi nghe Lê Viêm giới thiệu, Lâm Kỳ trực tiếp kéo tên Lôi Hình vào sổ đen.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bạn bè của Lê Viêm, khẳng định không phải người tốt lành gì—— cậu cũng không thể để Lâm Tiểu Cáp học hư theo những người này.
"Ha ha, Tiểu Kỳ, đã lâu không gặp." Đặt mông ngồi ở chỗ Lê Viêm, Lôi Hình dựa vào ưu thế to lớn cùng với sức mạnh của bản thân đẩy Lê Viêm ra một bên, ngây ngô cười nói.
Thần kinh luôn lo lắng vợ mình sẽ bị ai đó đụng vào cuối cùng cũng được thả lỏng, Lôi Hình lại khôi phục trạng thái thường.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống lúc này thật sự quá lớn, anh còn đang hoang mang đây.
Nhìn xem, con của anh đã lớn như vậy rồi, khuôn mặt khi là sói thật là ngầu, y chang anh! Quả nhiên là con mình, sao trước kia anh lại khờ đến mức không nhận ra nhỉ?
Nhìn thấy có người cùng gia nhập buổi ăn, Lâm Tiểu Cáp ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hoá ra chính là ông chú biết hoá thành sói đen.
Dù sao chú này cũng có lông màu đen thui, chẳng đẹp bằng nhóc.
Chú lông đen này nhất định không cướp được daddy đâu, daddy từng nói thích Tiểu Cáp nhất!
Nhìn nụ cười của Lôi Hình lúc này muốn kỳ cục bao nhiêu cũng có, Lâm Kỳ yên lặng quay đầu, cậu vẫn nên đút cơm cho con xong rồi chuồn thôi.
Nơi đây nhiều người bất bình thường quá, không nên ở lâu......
"Khụ......!Các cậu, quen nhau sao?" Thấy hai bên trái phải của Lâm Kỳ đều bị "sói" chiếm cứ, Lê Viêm mở miệng hỏi.
Nói thật lúc này gã cũng muốn đấm vào mặt Lôi Hình một cái, xem cái tên Lôi Hình này có phải người khác giả dạng hay không.
Tuy rằng Lôi lão gia luôn nói cháu nội là thằng khờ, nhưng gã biết rõ, Lôi Hình đầy một bụng mưu mô, nếu không thì làm sao trẻ như vậy có thể làm thiếu tướng.
Nhưng mà, hôm nay Lôi Hình thật sự nhìn rất bần......
"Không quen." Lạnh giọng đáp Lê Viêm, Lâm Kỳ tiếp tục ăn cơm, cho dù cậu đã tiếp xúc với Lôi Hình, nhưng ngoại trừ cái tên và lần hợp tác duy nhất kia, hiện tại cũng không tính là quen.
Nghe giọng nói lạnh tanh của Lâm Kỳ, nụ cười trên mặt Lôi Hình tắt ngóm, đáng thương nhìn Lâm Kỳ —— sao lại nói bọn họ không quen biết nhau được, cho dù Tiểu Kỳ không biết trước kia giữa bọn họ đã có một đêm nóng bỏng, nhưng bọn họ đã từng đồng cam cộng khổ vượt qua hoạn nạn mà.
Nhớ lại những gì Âu Dương Trạch nói, hình như Tiểu Kỳ hận thấu xương kẻ đã làm nhục mình, ý thức được "chiếc bánh" mình luôn tìm kiếm nay lại không thể ăn, người nào đó khóc thầm trong lòng —— vợ cùng con đều ở trước mặt mình mà mình không thể nhận, trên đời này có ai khổ hơn anh không?
Nghe được câu trả lời của Lâm Kỳ, Lê Viêm cười gượng, gã không tin là bọn họ chưa từng gặp nhau.

Nếu chỉ nhìn biểu cảm của Lâm Kỳ thôi thì có lẽ gã còn tin tưởng.
Nhưng nhìn ánh mắt của người bạn cứ nhìn chằm chằm người ta, kêu gã tin bọn họ chưa từng quen nhau thật sự là có chút khó khăn.
Thấy Lâm Tiểu Cáp ăn no nê, Lâm Kỳ đúng lúc đứng dậy nói: "Tôi ăn xong rồi, các anh cứ ăn đi." Nói xong cậu mang theo Lâm Tiểu Cáp đi ra ngoài.
Những người này có thân phận cao ra sao cậu cũng không muốn đoán, vừa trở về đã gặp phải người có quyền có thế thế này, Lâm Kỳ cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu.
Những chuyện đời trước cậu không muốn dính tới nữa, ông trời đã cho mọi chuyện khác đi hẳn là không muốn cậu bị bóng ma tâm lý.
Đời này, mong muốn của cậu rất đơn giản, cậu chỉ muốn lấy lại những tài sản mà cha để lại cho cậu, sau đó có một cuộc sống yên bình với Lâm Tiểu Cáp.
Chút tiền ấy có lẽ đối với cậu hiện tại mà nói không tính là bao nhiêu, nhưng nếu đã là của cậu, cậu không có lý do gì để cho người khác hưởng.
Phải biết rằng nếu đời trước cậu có thể thuận lợi kế thừa bút di sản này mà nói, cho dù cả đời chỉ là người thường, cậu cũng có thể sống an nhàn.
Nếu có thể sống an nhàn cả đời, cậu nào muốn đi phân bua gì đâu, thật ra cậu chỉ là một đứa lười biếng, ích kỷ và nhát gan thôi.
Đời trước, vì để sống sót, cậu có thể vứt bỏ tự tôn, có thể bán đứng thân thể, có thể câu dẫn người khác......!Đời này, cậu chỉ hy vọng có thể sống tự do tự tại một.
Lâm Tiểu Cáp đi theo daddy rời khỏi nhà hàng, tuy rằng đồ ăn rất ngon, nhưng hình như daddy tâm tình không tốt lắm, há miệng kéo kéo ống tay áo daddy—— daddy không phải đã nói muốn mang Tiểu Cáp đi dạo phố, đi ăn ngon sao?
"Sao thế, ăn chưa no hả con?" Nhìn ánh mắt Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ nhướng mày, cậu nhớ rõ hôm nay Lâm Tiểu Cáp đã ăn đủ lượng thức ăn hằng ngày rồi mà, nếu cứ cho nhóc tham ăn này ăn không kiểm soát, nó sẽ béo phì mất thôi.
Dưới ánh mắt lấp lánh của Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ lại lần nữa bại hạ trận, dù sao trước khi trở về cậu cũng có ý định dẫn Lâm Tiểu Cáp đi ăn vặt, hôm nay cũng tiện đường, thôi thì dẫn nó đi dạo luôn.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Lâm Kỳ khom người xoa xoa đầu Lâm Tiểu Cáp, sau đó ôm cổ Lâm Tiểu Cáp, lấy ra ID của mình, mở cameras, chỉnh khung hình vừa với mình và Lâm Tiểu Cáp, "Lâm Tiểu Cáp, nhìn qua đây, cười một cái." —— con đã lớn như vậy rồi mà một tấm ảnh của con cậu cũng không có, hiện tại có điều kiện, cậu nhất định phải lưu lại hết hình ảnh lúc Lâm Tiểu Cáp còn nhỏ!
Tuy rằng không biết daddy đang làm gì, Lâm Tiểu Cáp vẫn rất phối hợp mở miệng lộ ra hàm răng trắng.
Dù sao mặc kệ như thế nào, chỉ cần daddy vui là được; xem xem, daddy cũng cười, daddy cười tươi lên thật là đẹp!
Chụp ảnh xong, Lâm Kỳ lấy ra ID quơ quơ trước mặt Lâm Tiểu Cáp, quả nhiên liền thấy đứa con ngây ngốc mở to hai mắt nhìn —— tại sao mình với daddy đều bị nhốt trên cái tấm nhỏ sáng sáng kia rồi?
"Đây là ảnh chụp, vừa rồi là chụp ảnh." Không trêu con nữa, Lâm Kỳ thu hồi ID giải thích nói.
Có đứa con ngốc như vậy ở bên cạnh, những chuyện phiền não của cậu thật ra tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Đời trước có chuyện gì nó cũng trở nên thật lớn, khó giải quyết, đời này có lẽ vẫn tốt hơn đời trước!
Nhìn một người một sói rời khỏi nhà hàng, trong lòng Lôi Hình có chút chua xót —— cho dù không có anh, vợ và con vẫn sống rất ổn, trong thế giới bọn họ căn bản không có anh.
Anh rất muốn lao ra, ôm chặt người kia, nói cho cậu biết, cậu là của anh, anh là cha của con cậu.
Nhưng làm vậy thì anh quá thiếu kiên nhẫn rồi!
"Này, vội vã tìm tôi để làm gì vậy?" Nhìn đối tượng hẹn hò rời đi, Lê Viêm không khách khí hỏi Lôi Hình.

Lôi Hình vội vã tới tìm mình như vậy, chắc sẽ không tới tìm mình đi uống trà nói chuyện phiếm chứ?
Bị Lê Viêm hỏi, Lôi Hình quay đầu, nơi này còn có một đối thủ tiềm tàng cần phải hạ gục nha.
"Nghe nói hai ngày nữa chỗ cậu sẽ bán hai viên tinh hạch cấp sáu?" Lôi Hình tùy tiện nhặt một cái đề tài "Quan trọng" nói, dù sao anh cũng không thể nói là anh đến đây là vì Tiểu Kỳ, tâm lý tìm kiếm sự mới mẻ của Lê Viêm không thể xem nhẹ được.
"Đúng vậy, nhưng tinh hạch kia cũng chỉ là cấp sáu sơ cấp, đối với cậu mà nói hẳn là vô dụng thôi." Nghe vấn đề của Lôi Hình, Lê Viêm có chút muốn đánh người, chỉ vì mấy viên tinh hạch mà quấy rầy buổi hẹn hò của gã, cho dù có tinh hạch cấp cao hơn cũng không muốn bán cho người này!
"À......" Lôi Hình tỏ vẻ tiếc nuối gật gật đầu, anh đương nhiên biết tinh hạch cấp sáu kia chỉ là sơ cấp, lúc trước khi Tiểu Kỳ hôn mê phải ở lại Trung Nghiên Viện, Âu Dương Trạch cũng kiểm tra một túi tinh hạch trên người cậu rồi.
Lúc đó Tiểu Kỳ đang hôn mê, vì để điểu tra manh mối, vật tùy thân của Tiểu phẩm bọn họ đương nhiên là có kiểm tra qua.
Thế nhưng viên tinh hạch đó hẳn là vẫn là hữu dụng với Tiểu Kỳ, sao Tiểu Kỳ lại muốn bán nó đi? Hay là Tiểu Kỳ thật sư đang thiếu tiền? Nghĩ đến đây, Lôi Hình có chút đau lòng, anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề thiếu tiền từ nhỏ đến giờ, hiện tại vợ con vì thiếu tiền mà phải ra ngoài bươn chải, đột nhiên anh thấy mình tồi thật...
"Một viên tinh hạch cấp bảy cậu thường bán bao nhiêu tiền?" Nghĩ đến lần trước anh có được tinh hạch Hùng Hoàng, Lôi Hình mở miệng hỏi.
Viên tinh hạch này theo lý mà nói Tiểu Kỳ cũng có phần, cho nên, anh đưa tiền cho Tiểu Kỳ hẳn là lý do chính đáng.
"Giá quy định ít nhất 10 tỷ, cụ thể có thể bán được bao nhiêu phải xem chất lượng tinh hạch cùng người mua ra giá ở buổi đấu giá, như thế nào, Lôi đại thiếu gia gần đây thiếu tiền nên muốn bán tinh hạch à?" Nghe câu hỏi của Lôi Hình, Lê Viêm trêu chọc nói.
Nếu là ngày thường, Lôi Hình cũng sẽ không để ý một viên tinh hạch bao nhiêu tiền, dù sao Lôi gia cũng không thiếu tiền.
"Bán được thì bán, à mà vé vào cửa buổi đấu giá cậu cho tôi một cái đi, tinh hạch cấp sáu kia tôi cũng muốn." Nghĩ tinh hạch vẫn hữu dụng với Tiểu Kỳ, Lôi Hình quyết định mua lại tinh hạch lại.
Tuy lúc anh làm nhiệm vụ cũng gặp dị thú cấp sáu, nhưng dù sao cũng là số ít, tiến hóa giả khác nếu không phải thật sự thiếu tiền, ai sẽ bán tinh hạch cấp bậc cao như vậy làm gì?
"À, đến lúc đó thì cậu cứ đến, tôi chừa một chỗ cho cậu." Đối với yêu cầu của Lôi Hình, Lê Viêm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cái tên công tử này tiền nhiều nên kiếm chỗ tiêu.
Nếu cấp bậc thực lực của tiến hóa giả vượt qua cấp bậc tinh hạch, như vậy viên tinh hạch này sẽ không còn tác dụng quá lớn với tiến hóa giả.
Nhưng nhu cầu của quân đội đối với tinh hạch cấp cao vẫn là rất lớn, dù sao những món như cơ giáp, phi hành khí, nếu không có năng lượng thì chỉ là một đống sắt vụn đồng nát.
Đối với điểm này, ưu thế của tiến hóa giả liền hiển hiện ra, so sánh với thực lực của tiến hóa giả, năng lượng tiến hóa giả tiêu hao nguồn vẫn là ít hơn đáng kể.
"Vậy, tôi đi trước, à mà cậu để cho tôi một phòng, mấy ngày tới tôi sẽ ở." Vợ con đều đi rồi, anh còn ở nơi này làm gì?
"......" Nhìn bóng dáng Lôi Hình rời đi, Lê Viêm đầy đầu hắc tuyến.
Lôi Hình vội vã lại đây tìm gã là để nói chút chuyện cỏn con này à, đang giỡn mặt hả?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.