Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 6:




Tất cả mọi người đều theo mệnh lệnh của Đường Ngự Thiên, cút.
Tên tay sai lái xe kia vừa đi vừa thở dài: “Ai, Hạ tiểu thư chết rồi… Mọi người giải tán hết đi… Để Đường tổng yên tĩnh một chút…” Hắn than than thở thở, khoé mắt liếc nhìn nam nhân tính kế câu dẫn tổng tài nhà hắn mà không thành, “Này vị Tô kia... Thằng điếm nhỏ, sao mày vẫn ở đây?”
Hắn vốn muốn gọi người nọ là Tô tiên sinh, nhưng nhớ tới những việc trước kia người đó làm, hắn lại giận sôi, giữa đường sửa lại miệng.
Tô Thất đứng ở trước kho, như tre thẳng đứng trong đất, phong thái như “trích tiên”, chắp hai tay sau lưng, đứng nghiêm.
Hai mắt anh nhìn thẳng, đáy mắt như biển rộng: “Tôi ở đây chờ anh ta.”
“…”
Tay sai kia đương nhiên không thể đồng ý, hắn bật thốt lên: “Không được, mày đừng hòng câu dẫn tổng tài của chúng tao!”
Tần Ý nhìn hắn ta, thành khẩn nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.( *Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu ngọt - hàm ý tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt.) Tôi cùng Đường tổng quen biết nhiều năm, chưa hề có ý gây tổn thương cho hắn, cậu vì sao lại không yên lòng?”
Chỗ nào hắn cũng không yên lòng! Làm sao hắn yên tâm cho được! Quân với chả tử, quân tử cái đéo gì! Mày rõ ràng là kiểu người đê tiện, có thể cởi hết trốn trong nhà vệ sinh phòng riêng quán bar, sau đó thừa dịp tổng tài nhà hắn đi vệ sinh mà vồ tới! Vì vậy, hắn giậm chân một cái, tức giận hô: “Mày có nói cái gì cũng không thể ở lại chỗ này!”
Tần Ý kỳ quái nói: “Vì sao tôi không thể.”
Đáp lại anh chỉ có giậm chân giận dữ: “Thỉnh mày rời đi hộ cái.”
Tần Ý trầm mặc một giây: “Đồng chí, cậu có biết cái gì gọi là tự do dân chủ không. Trang Tử nói tiêu dao; Lincoln lại nói không can thiệp. Cậu hiểu rõ ý tôi chứ?”
Lúc này, giữa bầu trời chợt loé lên một đạo sấm sét, cả thành phố được chiếu sáng trong một chớp mắt.
“…” Hắn không hiểu!
“Không cần lo lắng, một người cũng đâu thể làm gì.” Tần Ý vẫn khí định thần nhàn đứng đó, “Cậu cứ đi, sắc trời không được tốt, sợ rằng ban đêm sẽ có mưa rào… À phải, xe có thể lưu lại.”
Chờ Đường Ngự Thiên từ trong kho hàng đi ra, đã là hơn một giờ sáng. Hắn đã khôi phục lại biểu tình lãnh ngạo tà mị, cổ áo sơ mi mở ra, trong lồng ngực còn ôm thi thể của Hạ Thanh Thu. Thời điểm đi tới trước mặt Tần Ý, hắn nâng ánh mắt đỏ màu máu, âm thanh như tiếng xé vải: “Vì sao cậu vẫn còn ở đây?”
Tần Ý không hỏi xem hắn muốn đem thi thể của Hạ Thanh Thu đến đâu, trực tiếp mở cửa xe: “Lên xe đi, tâm tình anh bây giờ không tốt, không thích hợp để lái xe.”
Đường Ngự Thiên đưa mắt nhìn thi thể chết không nhắm mắt trong lồng ngực.
Có lẽ vì nhìn thấy tình trạng thi thế, hắn không từ chối.
“Anh muốn đi đâu?” Tần Ý cài dây an toàn, một tay đặt lên vô lăng, hỏi.
Anh chờ một hồi, vẫn không nhận được trả lời, vì vậy ngẩng đầu, nhìn một chút vào gương chiếu hậu, mới nhìn một cái, ngay cả người trước nay gặp biến không sợ như Tần Ý, hô hấp cũng phải ngừng lại!
Gương mặt Hạ Thanh Thu đầy máu, sợ hãi và tuyệt vọng, lại dữ tợn vặn vẹo, tựa đang hướng về kính chiếu hậu mà cầu xin. Mái tóc đen dài xoã xuống ngổn ngang, vài sợi bị máu tươi thấm ướt, áp sát vào hai bên má.
Đường Ngự Thiên nhẹ nhàng thay Hạ Thanh Thu cài lại dây an toàn, vì không để thân thể cô bị ngã xuống, lúc cài còn đỡ vai cô, làm cho cô ngồi thẳng như người bình thường. Tiếng dây an toàn “lạch cạch” một tiếng được cài lại, Đường Ngự Thiên mới buông tay ra.
Tần Ý rõ ràng nhìn thấy cái đầu kia rũ về phía trước trong chớp mắt, sợi tóc như thác nước đổ xuống che khuất cả khuôn mặt.
Đường Ngự Thiên xoa xoa cái đầu đang rũ xuống kia, trầm giọng nói: “Đến cây anh đào ở đường lớn.”
Đó là nơi bọn họ lần đầu gặp gỡ, hắn muốn tự tay chôn cất cô ấy dưới gốc anh đào đó.
Tần Ý không biết vì sao nội dung vở kịch lại thành như vậy, trong nguyên tác, sau sự kiện Tư Gia Bắc, tình cảm của Đường Ngự Thiên và Hạ Thanh Thu ầm ầm tăng tốc, hai người tình đầu ý hợp, tại một bữa tối xa xỉ dưới ánh nến, thẳng thắn với nhau. Đường Ngự Thiên cùng Hạ Thanh Thu cùng trao lần đầu cho đối phương, lại còn trải nghiệm hương vị một đêm bảy lần.
Mà giờ đây, anh lại cùng…thi thể của Hạ Thanh Thu, song song cùng ngồi trên băng ghế dài ở công viên,  nhìn Đường Ngự Thiên nửa đêm canh ba, cầm xèng đào hố dưới gốc cây anh đào.
Đào một lúc lâu, mưa còn chưa đổ, sấm chớp thỉnh thoảng lại xẹt qua chân trời, một tiếng ầm ầm vang lên, bầu trời một lần nữa như bị vỡ ra thành hai mảnh, có thể thấy sáng rõ như ban ngày.
Khuôn mặt Hạ Thanh Thu hiện rõ dưới ánh sét, vô cùng khủng bố.
Tần Ý nhìn đến dựng cả tóc gáy.
Thế nhưng, anh nhất định phải lưu lại bồi Đường Ngự Thiên, hệ thống đã giao cho anh nhiệm vụ giúp Đường Ngự Thiên vượt qua bóng tối thất tình. Nói đến yêu đương, anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào về phương diện này, ý niệm duy nhất trong đầu chính là… Lúc này đây, anh phải tiếp tục bồi hắn.
Cúng giống như một đứa trẻ bị thương, ngoài miệng thì cậy mạnh, đánh đuổi mọi người, nhưng vẫn hy vọng có người trong lúc nó tuỳ hứng từ chối, không để ý hết thảy mà ôm chặt nó.
_____ đây là những gì Tần Ý đúc kết được từ sách hướng dẫn nuôi dạy trẻ nhỏ.
“Đường tiên sinh, anh… Anh vẫn đào tốt chứ?”
Đường Ngự Thiên đã đào ra một cái hố nong, hắn đứng ở trong, mãnh mẽ đâm xẻng xuống nền đất, nhấc chân ấn sâu xuống thêm mấy phần, sau đó cổ tay dùng sức hất lên: “Câm miệng, yên lặng một chút.”
Tần Ý yên tĩnh vài giây, vẫn không nhịn được mà quan tâm: “Hay là anh nghỉ một chút, để tôi làm.”
Không lâu lắm, Đường Ngự Thiên đã đào hố sâu thêm một chút, mồ hôi thuận theo sườn mặt chảy xuống.
“Tiếp tục lắm miệng, tôi chôn cậu xuống cùng luôn.”
Vì vậy, Tần Ý yên lặng ngồi trên ghế dài, xem Đường Ngự Thiên đào hố xong, ôm lấy Hạ Thanh Thu, nhẹ nhàng đặt vào trong hố.
Thuận tiện ôn nhu lẩm bẩm một câu, gặp lại sau, Tiểu Thanh Thu.

Sau khi Đường Ngự Thiên mai táng Hạ Thanh Thu dưới gốc đào xong, tiếp tục đi rất lâu, cuối cùng dừng chân tại một quán rượu.
Hắn dừng lại, bóng đen phía sau hắn cũng theo đó mà dừng.
Đường Ngự Thiên rốt cục không thể nhịn được nữa, hắn cũng không quay đầu mà cười lạnh một tiếng: “Tô Thất, có phải cậu cho rằng Thanh Thu không còn, cậu liền có cơ hội thừa lúc vắng mà vào? Cũng không nhìn lại bản thân mình, cả ngày lấy mông kiếm tiền, chỉ với mặt hàng như cậu mà cũng muốn bò lên giường tôi.”
Tâm tình hắn hiện tại không được yên ổn, Tần Ý cũng không muốn tranh luận với hắn lúc này, chỉ nhẹ giọng khuyên: “Đường Ngự Thiên, về nhà đi.”
Nghe vậy, bước chân đang tiến vào quán rượu của Đường Ngự Thiên bỗng dừng một chút, nhưng vẫn kiên định đi vào.
Bên trong quán rượu huyên náo tiếng người, khung cảnh của một nơi ăn chơi trác táng. Đường Ngự Thiên ngồi xuống rồi uống rượu không ngùng, uống đến độ trong dạ dày một trận nóng xót. Hắn nhìn người khác nhảy múa, tuỳ ý để một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi trên đùi hắn, ve vãn, lại giống như ở cổ áo sơ mi của hắn hạ xuống mấy dấu son môi màu đỏ.
Hắn giống như có chút say rồi.
Bằng không, vì sao qua người phụ nữ này… Hắn không thể kìm chế mà nhớ đến một người cũng từng phí sức câu dẫn hắn như thế, tuy rằng gần đây, cái người kia như biến thành một người khác…
Đường Ngự Thiên nghĩ đến nghiêm túc, người phụ nữ kia cũng không cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ, càng ngày càng hướng lên trên mà hôn, qua xương quai xanh, dến cái cổ, hầu kết, cằm, cuối cùng dừng ở khoé môi hắn, mập mờ sát lại.
Cô ta yểu điệu gọi: “Anh đẹp trai~ Bên ngoài trời mưa lớn quá, người ta không về nhà được ~”
Đường Ngự Thiên cau mày, lần thứ nhất nhìn thẳng vào người phụ nữ này: “Trời mưa?”
Thanh âm kia tuy rằng cực kỳ khàn, nhưng lại phối hợp với một gương mặt tà mị lãnh khốc, càng tạo ra một loại ma lực khiến người ta khó có thể kháng cự. Cô ta mừng như điên, lúc này lại câu được một con cá lớn, không chỉ cả người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, mà còn đẹp trai như vậy.
… Tuy trên người người này có chút mùi kỳ quái.
Một mùi nước hoa đắt tiền nhàn nhạt, hoà lẫn với mùi bùn đất cùng mùi máu tanh.
Người phụ nữ nọ đè nén sự mừng rỡ của bản thân, kiều mị nói: “Đúng nha, bên ngoài mưa thật lớn luôn đó.”
Ai ngờ Đường Ngự Thiên lại hất cô ta xuống đất, xông ra ngoài.
Hắn nhìn thấy Tô Thất đứng trong màn mưa, cả người ướt đẫm, tóc đen dính lên mặt càng hiện ra ngũ quan tinh xảo. Cậu ta như yêu tinh nước bị người vứt bỏ, ở trong mưa chờ đợi hắn.
Đường Ngự Thiên sửng sốt.
Tần Ý cố nhịn cảm giác muốn hắt hơi, thầm nghĩ vì sao người kia hoàn toàn không có chút phản ứng, lẽ nào hệ thống nói dối?
Tiểu Manh Manh dùng ngữ khí chính trực biện giải: “Không hề, ‘Tiểu bí tịch’ ngài vừa mở cực kỳ đáng tin, không có sơ hở nào, hắn ta e rằng chỉ quá cảm động mà thôi.”
Đường Ngự Thiên đúng là quá cảm động.
Hắn cảm động đến bất động nửa ngày mới từ cửa lớn lao ra, mặc kệ mưa xối khiến cả người ướt đẫm, hắn dừng lại trước mặt Tần Ý, chầm chậm mà khó khăn nói: “…Bảo cậu cút, sau cậu không đi.”
Tần Ý đối đáp trôi chảy: “Tôi đang chờ anh về nhà.”
Sau khi Tần Ý nói xong một giây ____
Đường Ngự Thiên ôm chặt lấy anh dưới làn mưa!
Lồng ngực nam nhân rộng rãi lại nóng rực, Tần Ý chỉ cao đến cằm hắn, cho nên cả khuôn mặt không tránh khỏi mà kề sát vào lồng ngực ấy.
Tiểu Manh Manh: “Chúc mừng kí chủ, ‘Tiểu bí tịch công lược Đường Ngự Thiên’ đã được sử dụng thành công, không có đạo cụ có sẵn khác.”
Cái ‘Tiểu bí tịch công lực Đường Ngự Thiên’ này là quà do hệ thống đưa tặng lúc hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, nếu như không có cái bí tịch này, bằng vào việc anh chỉ mới đọc hơn một nửa nguyên tác, cũng sẽ không thể biết được ám ảnh ít người biết của Đường Ngự Thiên.
Mỗi người đều có một ít quá khứ đen tối, hình thành một loại ảo tưởng cực kỳ ấu trĩ, loại ảo tưởng này theo thời gian trưởng thành, dần biến thành chấp niệm khi còn bé.
Mà Đường Ngự Thiên… Lúc hắn mới mười ba tuổi, trải qua một thời thanh xuân đau đớn mà ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, khát vọng duy nhất của hắn là có một người dười màn mưa, đối diện hắn mà nói với hắn một câu “Tôi chờ anh về nhà”, sau đó hai người cùng trải cõi lòng đã tan nát dưới cơn mưa rào.( * thực ra mình cũng không hiểu OTL)
Hôm nay, vừa vặn mọi tiêu chí đều đạt chuẩn, thiên thời địa lợi nhân hoà, tiểu bí tịch có thể hoàn mĩ hoàn thành.
Tiểu Manh Manh: “Mời kí chủ tiếp tục cố gắng, ký ức đen trong thời kỳ thanh xuân đau đớn của Đường Ngự Thiên còn rất nhiều, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, chậm rãi giải quyết từng chút một đi.”
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngự Thiên: Vợ à, đừng nghe nó nói bậy, anh không như vậy, Bí mật tình yêu phố Angel là cái gì, anh thực sự không biết. ( Ủa là sao __ (: 3J)Z)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.