Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 19:




Cuối cùng, anh vẫn bỏ qua Đỏ và đen, mang cả hai quyển sách cẩn thận nhét về chỗ cũ, cố gắng làm như chưa từng có ai đụng qua.
Không cẩn thận, phá vỡ sự riêng tư của người khác.
Tần Ý có chút cảm giác tội lỗi, nhưng càng nhiều hơn là quan tâm, thương cảm xuất phát từ nội tâm. Đường Ngự Thiên bị biến thành loại tính cách này, khả năng cao là vì lúc nhỏ không được nhận giáo dục tốt. Đều nói, sách là người thầy tốt nhất, vậy mà nam chính từ nhỏ đã bị loại sách báo thế này đầu độc, chẳng trách tam quan sai lệch.
Anh có thời gian và tâm sức giúp Đường Ngự Thiên chữa khỏi tâm bệnh thanh xuân đau đớn này, hiện thực quả thật tàn khốc. (*chỗ này tớ không hiểu lắm QAQ)
Tần Ý từ trên ghế đi xuống, lúc lấy khăn tay ra lau chùi, từ đáy lòng nổi lên một ý nghĩ ngày càng kiên định. Nếu anh phải ở cái thế giới này ngốc nửa năm, lúc làm nhiệm vụ, có thể thuận tay rèn rũa lại tính cách Đường Ngự Thiên.
Dụ dỗ từng bước, giúp hắn tái tạo bản thân.
Cho nên, buổi tối, khi Đường Ngự Thiên về nhà, liền thấy Tần Ý ở trước mặt mỉm cười hiền lành nhìn về phía hắn.
“…”
Nhìn nụ cười này, không biết vì sao Đường Ngự Thiên tự nhiên khựng lại.
“Cậu khỏi cảm chưa?”
Tần Ý gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc: “Cũng sắp ổn rồi, cảm ơn Đường tiên sinh đã quan tâm.”
“Không ai quan tâm cậu, đừng có tưởng bở.” Đường Ngự Thiên lướt qua anh, đi vào bên trong.
Tần Ý ở phía sau gọi hắn lại: “Việc này, Đường tiên sinh, tôi có một món đồ muốn đưa cho anh.”
Đường Ngự Thiên nới lỏng cà vạt, xoay người, cả mặt đều không kiên nhẫn, đầy lạnh lùng, nhưng chưa kịp mở miệng nói ‘Ngu xuẩn, cậu thật phiền’, thì trong tay đã bị cưỡng ép nhét vào một quyển sách.
Trên mặt bìa là hai chữ vàng chói loá ‘Luận ngữ’.
Tần Ý nhét quyển “Luận ngữ” này vào tay Đường Ngự Thiên, giương mắt nhìn hắn, nghiêm nghiêm túc túc nói: “Đường tiên sinh, anh rảnh rỗi có thể nghiền ngẫm mà đọc, gặp chữ không biết, có thể tới hỏi tôi.”
Ánh mắt Đường Ngự Thiên lướt qua sắt, dừng trên tay anh.
Một tay Tần Ý đỡ sách, tay khác lại bao lấy tay hắn cầm sách, hoàn toàn là một tư thế trịnh trọng, Đường Ngự Thiên lại chỉ cảm thấy đầu ngón tay Tần Ý nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay hắn, ngứa cực kì.
Tâm tư Đường Ngự Thiên bay đi chỗ khác, Tần Ý lại không thể quên sứ mạng của chính mình, anh hồi tưởng lại nội dung trên tờ giấy, sau đó sắp xếp lại câu từ: “Đường tiên sinh, con người sở dĩ vui sướng, cũng không phải vì anh ta nắm giữ nhiều, mà là vì anh ta so sánh với những thứ còn thiếu.( * tớ cảm thấy viết thế này hơi khó hiểu nhỉ? theo tớ nghĩ, đại khái Tần Ý muốn nói rằng, những người đang có mọi thứ sẽ không nhận thấy hạnh phúc, chỉ khi bạn thiếu thứ gì, mưu cầu cái gì đó, lúc đạt được mới có thể cảm thấy vui sướng thực sự.) Tâm thái lạc quan đến từ lòng khoan dung, từ sự rộng lượng, từ hiểu biết, từ thói không tranh với đời.”
Nói xong lời cuối cùng, anh còn bồi thêm một câu: “Tình yêu, cũng chính là vậy.”
“…”
Đường Ngự Thiên rất muốn đuổi cái người này ra khỏi nhà. ( *=))))))) đuổi thật sau này hối không kịp đâu nha)
Vậy mà người trước mắt lại cố tình tựa như không hiểu, dùng cặp mắt bình lặng kia, hỏi hắn: “Anh nhớ kỹ chưa?”
Hắn nhớ kỹ cái quần ấy!
Đường Ngự Thiên cầm sách, đầy mặt lạnh lùng: “Đức thúc, dẫn cậu ta đi đo nhiệt độ.” Nhìn có vẻ như bị nóng đầu đến choáng váng.
“Không cần phiền phức, cảm ơn, tôi đã…” Anh thực sự khoẻ hẳn rồi.
Nhưng không để Tần Ý từ chối xong đã bị Đức thúc lôi đi. Ông vừa đi vừa não bổ, phân tích tâm lý thiếu gia nhà mình: “Cậu đo thử xem, thiếu gia nhà chúng tôi cũng chỉ quan tâm cậu nhiều mà thôi.”
Kết quả, đương nhiên là không phát sốt, hơn nữa, nhiệt độ còn trở lại như bình thường.
Đức thúc nhìn nhiệt kế, liên tục gật đầu: “Thật không tệ, không uống thuốc, mà cảm lại nhanh chóng khỏi như vậy.”
“Đêm hôm qua, cháu có lấy từ tủ ra một tấm ga giường, quấn bản thân lại, toát mồ hôi hạ sốt rất nhanh.” Tần Ý chia sẻ kinh nghiệm con nhà nghèo, “Còn nữa, ban ngày nên uống thêm nước nóng…”
Mặc dù anh cũng không tưởng tượng ra được bộ dáng Đường Ngự Thiên đắp kín người chỉ chừa ra cái đầu.
Đức thúc cười híp mắt gật đầu, lại càng vừa mắt cái cậu Tô này, là một đứa nhỏ hiền lành nha.
Cơm tối vẫn như trước kia, được người làm đẩy xe vào trong phòng. Đức thúc trăm phương ngàn kế muốn mang anh đến phòng ăn, không biết vì sao Tần Ý vẫn luôn kiên trì, không muốn quấy rầy Đường Ngự Thiên. Đức thúc cuối cùng cũng bị thuyết phục, thầm nghĩ, đứa nhỏ này quả thật quá ngại ngùng, nhưng, chuyện tình cảm mà, có thể từ từ mà tiến, qua mấy ngày, tiểu Tô hẳn sẽ thích ứng.
Kết quả, khi ông một đường chạy trở về phòng khách, lại nhìn thấy thiếu gia nhà mình chưa hề động tới bữa tối, dao nĩa vẫn ở vị trí ban đầu. Hơn nữa…
Thiếu gia thế mà lại đọc sách!
Quản gia trở về quá nhanh, Đường Ngự Thiên muốn gấp sách lại thì đã muộn.

Trong đầu Đức thúc hiện lên một ý nghĩ, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia còn chưa ăn sao? Ngài hiện tại đang đợi…”
Đức thúc còn chưa dứt lời, liền bị ánh mắt lạnh lùng của thiếu gia cắt đứt. Sau đó, ông thấy thiếu gia thần sắc như thường mà để sách xuống, trầm giọng hỏi: “Hôm nay sườn bò làm sao vậy?”
… Sườn bò có vấn đề gì sao? Ngài cũng không ăn mà.
Trong lòng thì phun tào như vậy, Đức thúc vẫn cấp cho thiếu gia một bậc thang, quyết đoán nói: “Tôi lập tức kêu nhà bếp làm lại một phần.”
Đem đĩa sườn bò có thể coi là hoàn mỹ kia bưng đi, ông quả thực muốn tự tát mình hai cái, theo trình tự cái gì! Dần dần tiến triển cái gì! Thiếu gia là muốn ăn cùng tiểu Tô cỡ nào cơ chứ!
Lần sau có nói gì ông cũng nhất định phải kéo tiểu Tô đến!
Từ khi biết đến thư phòng ở lầu ba, Tần Ý thường quên nhiệm vụ của chính mình. Anh vừa thấy sách liền quên cả thời gian, chờ anh nhớ tới thì đã trôi qua một ngày.
Kỳ hạn của nhiệm vụ còn dư dả, Tần Ý cũng biết, làm chuyện gì cũng không thể chỉ chú ý đến cái trước mắt, vậy nên tính toán một chút, liền không nghĩ đến nhiệm vụ nữa.
Loáng một cái đã tới đêm.
Đại khái là vì ban ngày vẫn luôn ngâm mình trong thư phòng, không uống nước, ngủ được một lúc liền cảm thấy có chút khát. Trong khách phòng không có ấm nước, Tần Ý đành cầm cốc, xỏ dép đi ra ngoài.
Chờ anh híp mắt tiến vào nhà bếp, chậm rãi uống hết một cốc nước, khi chuẩn bị trở về phòng, lại nghe gần đó truyền đến một âm thanh lanh lảnh.
____ như là âm thanh khi bình rượu chạm vào nhau.
Trong biệt thự rất tối, chỉ bật vài chiếc đèn đêm, ánh lên tia sáng yếu ớt.
Tần Ý từ từ đi về phía trước, theo khoảng cách ngày càng gần, anh rốt cục cũng nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi gần cửa sổ sát đất, bên chần tràn đầy chai rượu lon bia ngã trái ngã phải. Có lẽ là đã uống xong rượu, bóng dáng đó lại vươn tay cầm lấy một lon bia, động tác thẳng thắn dứt khoát.
“Đường… Tiên sinh?”
Tần Ý thăm dò mà tiến lên phía trước hai bước, thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích.
Ánh đèn từ bên ngoài hắt vào từ cửa sổ sát đất. Xa xa là đèn đường đơn bạc, tịch liêu.
Giờ khắc này, Đường Ngự Thiên ngồi ở đây, người đàn ông đứng ở định cao thành phố A này lại toát lên vẻ cô độc.
“Anh không sao chứ?”
Lúc nói chuyện, Tần Ý chạy tới phía sau hắn, anh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai hắn. Mà Đường Ngự Thiên chỉ tiếp tục ngửa đầu uống, sau đó tay dùng sức, ép bẹp cái lon.
Tần Ý nghe tiếng kim loại bị ép đến rõ ràng, anh lại tiếp tục hỏi vài câu, Đường Ngự Thiên vẫn không trả lời, lại tuỳ tiệm ném lon bia trong tay đi.
… Có lẽ hắn lúc này chỉ muốn yên tĩnh một mình, cho người khác không gian riêng tư tự suy nghĩ, điểm này cũng khá quan trọng.
Tần Ý nhẹ giọng nói: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh liền muốn đứng lên, ai ngờ, Đường Ngự Thiên ngay lúc này xoay người, trực tiếp đem anh đặt dưới thân!
Cặp mắt băng lãnh kia không chớp mà nhìn anh.
Người đàn ông này trưởng thành đến quá mức phạm quy, cho dù Tần Ý không có ý nghĩ khác gì đối với hắn, cũng không chịu nổi loại nhìn chằm chằm này, hơn nữa có ghé sát vào như vậy, mới chú ý tới áo sơ mi xộc xệch trên người Đường Ngự Thiên, cổ áo mở ra. Lúc này bị hắn đặt dưới thân, có thể nhìn thấy cảnh sắc từ xương quai xanh trở xuống, trong đầu Tần Ý chỉ còn dư lại bốn chữ.
Vóc người thật tốt.
Tay Đường Ngự Thiên chống hai bên người anh, lúc nói chuyện nồng đậm mùi rượu, hắn tựa như một con thú hoang bị thương, lẩm bẩm: “… Tại sao?”
Từ khi vào ở nhà Đường Ngự Thiên, Tần Ý phát hiện, hắn cùng những gì được miêu tả trong sách khác nhau rất xa. Cái vai nam chính vạn người ngưỡng mộ này cũng không có ngăn nắp hoàn mĩ như trong sách. Tần Ý thậm chí có một loại ảo giác, anh cảm thấy, người đàn ông trước mặt này, trên thực tế đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.
Cái nhận thức này khiến anh trong lúc nhất thời quên mất giãy dụa.
“Tại sao người đó lại như vậy…”
Giọng Đường Ngự Thiên nhỏ dần, vài chữ cuối cơ hồ không nghe thấy được, rồi hắn lại cười tự giễu.
Tần Ý nhớ lại câu nói trước kia Đường Ngự Thiên từng nói với anh:
___ nếu như, người cuối cùng yêu cậu trên thế gian này, cũng phản bội cậu.
Hắn thống khổ vì bị Đường Nhiên Chi phản bội sao?
“Sẽ không.” Tần Ý nghe thấy âm thanh của mình vang lên trong màn đêm, “Đó sẽ không phải là người cuối cùng yêu thương anh.”
Đường Ngự Thiên sửng sốt.
Giọng của Tô Thất thiên về mềm mại, lại trong, như một dòng suối mắt chảy qua đáy lòng hắn.
Không biết qua bao lâu, Đường Ngự Thiên thốt lên một tiếng: “Tô Thất?”
“Ừ?”
Tần Ý đáp xong liền đẩy đẩy hắn, nỗ lực ngồi dậy: “Tôi về phòng trước, anh nhớ trước khi đi ngủ thì uống…”
Uống chén canh giải rượu.
Nhưng mà câu nói này không thành lời, Tần Ý trong nháy mắt bị đoạt đi hô hấp.
Đường Ngự Thiên hôn quá mức mạnh mẽ, đôi môi lạnh lẽo của hắn lúc mới tiếp xúc thì tương đối ôn nhu, hắn nhẹ nhàng chạm nhẹ một lúc, sau đó đột nhiên tăng thêm lực đạo. Người đàn ông này rũ mắt, mấy sợi tóc nhỏ vụn tuỳ ý buông xoã trước trán, che lấp ánh mắt, vì vậy, Tần Ý không thể nhìn thấy đôi con ngươi đen màu mực tựa như lưu luyến của người nọ.
Tần Ý vươn tay đẩy hắn, không biết vì sao lại không đọ được sức, hơn nữa, anh phát hiện, Đường Ngự Thiên sau mấy lần bị đẩy, nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống, thật giống như bị chọc giận.
Trên môi đột nhiên truyền đến một sự đau đớn nhỏ, tựa như kim đâm. Đường Ngự thiên vốn dĩ đang chậm rãi mút môi dưới anh, lúc này, không có dấu hiệu báo trước đổi thành cắn xé. Hắn càng hôn càng làm càn, tay đang chống trên đất cũng không để không, thả lỏng, chậm rãi mò vào trong vạt áo của Tần Ý.
Bàn tay rộng lớn của người đàn ông này bắt đầu từ vùng eo, mò đến trước ngực, sờ đến độ Tần Ý không ngừng run rẩy khe khẽ.
Rốt cục anh cũng hồi phục được tinh thần, càng thêm ra sức, dùng cả tay cả chân đẩy người đàn ông này ra. Lúc này, Đường Ngự Thiên không phản kháng, mặc anh đẩy chính mình. Hắn ngồi dưới đất rất lâu, sau đó giơ tay lau khoé miệng.
Đối với ánh mắt tối tăm khó lường của Đường Ngự Thiên, Tần Ý hoảng hốt.
“Đường, Đường tiên sinh, anh uống say rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.