Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 17:




Trong lúc nhất thời hai người giằng co không dứt, cổ tay Thiệu Tư bóp Cố Duyên Chu tuy không có dùng nhiều lực, lại không khỏi run lên, mười ngón tay căng chặt gắt gao, gấp thành độ cong sắc bén, gân xanh lồi ra.
Cố Duyên Chu nhìn đôi mắt hắn, lại nói: “Tỉnh táo chút đi, cậu nhìn cậu hiện tại kìa, tựa như người điên vậy.”
Những lời này không biết chọc tới chỗ nào của Thiệu Tư, chỉ thấy hắn chậm rãi buông tay ra, bụm mặt, yên lặng nửa ngày không nói nữa.
Trong căn phòng trang điểm nói lớn không lớn này, không khí đột nhiên nặng nề xuống, làm người ta thở không nổi.
Hơn nửa ngày, Thiệu Tư mới khàn giọng nói: “Đại khái vậy đi, tôi có thể là điên rồi, chỉ có điên thì tôi mới dễ chịu chút.”
Khi nói chuyện trên trán hắn có vài sợi tóc rũ xuống, ngũ quan bị bàn tay che khuất, chỉ lộ ra một đoạn cằm.
Cố Duyên Chu nhìn hắn chốc lát, lên tiếng nhắc nhở: “Người đã đi rồi.”
“Cô ấy đi rồi,” Thiệu Tư một phen đẩy tay anh ra, đắm chìm trong đau khổ của chính mình, “Tôi biết cô ấy đi rồi, Cố Duyên Chu, anh không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi, dù sao tôi chính là không khống chế được chính mình, tôi đau khổ đến độ sắp thở không nổi, tôi ——”
“Tôi nói, Lục Gia Huy đi rồi.”
“……”
Nửa câu sau của Thiệu Tư đột nhiên im bặt, sau đó hắn chớp chớp đôi mắt sưng đỏ.
Có xíu xấu hổ.
Lúc này hắn mới muộn màng hiểu được, cái câu ‘người đã đi rồi’ lúc nãy là có ý gì.
Kỳ thật Vương đội đã sớm lên tiếng nhắc nhở một lần, chỉ là cảm xúc hắn quá kích động không có chú ý nghe.
“Diễn không tồi, rất tập trung,” Cố Duyên Chu nói, “Hiện tại có thể bò xuống khỏi người tôi không?”
Thiệu Tư nhìn thoáng qua tư thế hai người lúc này, phát hiện mình đang rất đĩnh đạc hơn nữa còn hết sức kiêu ngạo mà khóa ngồi trên thân người ta, áo khoác trên người Cố Duyên Chu cũng bị hắn túm có hơi nhăn.
Vì thế hắn vội vàng đứng lên lui ra sau, biểu tình trên mặt lại không bởi vậy mà có chút thay đổi nào, cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là lúc nói chuyện giọng còn có hơi khàn: “Đều là cốt truyện yêu cầu, tôi hẳn là không cần xin lỗi anh……”
Lời còn chưa nói xong, dưới chân Thiệu Tư không chú ý, lui lại quá gấp, không cẩn thận giẫm lên một cái ly nhựa hay là gì đó —— mặc kệ đó là cái gì, tám chín phần là vừa rồi lúc hắn ngẫu hứng biểu diễn thuận tay quăng ra.
Thấy hắn đứng không vững, Cố Duyên Chu duỗi tay kéo hắn một phen, miễn cho hắn ngửa ra sau.
Nhưng cái kéo này, bên kéo không khống chế tốt lực độ, bên bị kéo lại không khống chế được quán tính.
Một khắc Thiệu Tư ý thức được mình đã đè Cố Duyên Chu ở dưới thân, liền ngu cả người.
Hơn nữa Cố Duyên Chu ở dưới thân hắn cổ áo mở rộng, nút áo sơ mi rớt mất một cái, lộ ra lồng ngực gầy nhưng rắn chắc bên trong, dáng người cực tốt, ngày thường khẳng định bỏ không ít công phu ở phòng tập thể thao.
……
Nhưng một cơn đau ở mũi triệu hồi lại ý thức hắn, hắn nằm trên người Cố Duyên Chu, ngoại trừ đau thì cái gì cũng không suy nghĩ.
Cố Duyên Chu hẳn là cũng bị đụng đau, chung quy thì anh là đứa lót đế mà. Anh hòa hoãn chốc lát, giơ tay đẩy đẩy đầu Thiệu Tư: “Này, tránh ra.”
Thiệu Tư đau đến không có tâm tình nói chuyện, ấp úng hai tiếng, Cố Duyên Chu cũng nghe không rõ hắn đang nói gì.
Sau đó Thiệu Tư rất phối hợp mà lăn sang bên cạnh hai vòng, từ trên người anh lăn xuống, nằm ở bên cạnh che mũi không nhúc nhích.
Cố Duyên Chu chống cánh tay ngồi dậy, nhìn hắn nằm dưới đất mặt nhăn thành một đống, hỏi câu: “Không sao chứ?”
Thiệu Tư: “…… Không sao, may mà mũi tôi không phải đồ giả, bằng không cũng đụng văng rồi.”
Lúc này, giọng Vương đội lại vang lên: “Rất tốt, hành động lần này viên mãn hoàn thành. Nhưng Thiệu Tư cậu phải cẩn thận, kế tiếp rất có khả năng Lục Gia Huy sẽ tiếp cận cậu. Hắn là người cẩn thận, tuy rằng dùng loại thủ pháp này có thể mê hoặc hắn, cho hắn tin tức sai lầm dẫn hắn mắc câu, nhưng hắn cũng tuyệt đối không ngốc như vậy, trước khi hắn hành động khẳng định sẽ tiến hành các loại tìm hiểu.”
Từ sáng sớm Vương Đội đã dẫn tiểu đội giám sát phân tán trên đường phố gần học viện, tùy ý mai phục ở ven đường báo cáo các loại tin tức về, hạ mệnh lệnh, thao tác tiết tấu cả hành động.
Hắn biết hai người này là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng loại hiệu quả hiện trường này hắn chưa bao giờ đoán trước được.
Quá chân thật, tăng cực lớn xác suất thành công cho hành động kế tiếp của bọn họ.
Thiệu Tư nằm dưới đất, nghe Vương đội nói, cảm thấy đầu cũng có chút đau: “A…… hắn phiền người như vậy hả?”
Sau đó Vương đội lại không yên tâm dặn dò thời khắc mấu chốt không được lòi đuôi linh tinh một lần, Thiệu Tư vào tai trái ra tai phải, nhưng Cố Duyên Chu ở bên cạnh hắn bảo hắn buông tay ra thì hắn nghe rõ.
Vì thế Thiệu Tư buông tay che mũi, Cố Duyên Chu nhìn hai cái, đến tủ lạnh trong góc tìm ra hai túi chườm đá cho hắn.
Cố Duyên Chu ngồi xổm xuống, đưa hắn túi chườm đá: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Thiệu Tư tiếp nhận: “Cám ơn.”
Vương đội có chút thất bại: “Các cậu có nghe tôi nói đàng hoàng không? Vừa rồi nhớ kỹ hết chưa?”
Thiệu Tư đắp túi chườm đá ở trên mũi, đồng thời cũng có lệ nói: “Nghe rồi nghe rồi, nhớ kỹ.”
Cố Duyên Chu từ cửa sau học viện “St.Peter’s” đi ra ngoài, ba tiếng trước Trần Dương đã ở bên kia chờ anh.
Mà Thiệu Tư lại ngồi trong phòng trang điểm chốc lát, đến khi Lý Quang Tông gửi tin nhắn cho hắn, nói với hắn rằng cảnh kết thúc lập tức bắt đầu, hắn mới đứng dậy trở về.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vương đội, từ lúc hắn trở về, tiến vào tầm mắt Lục Gia Huy, Lục Gia Huy liền không ngừng lén đánh giá hắn.
Cho dù cách xa, tầm mắt kia cũng làm người ta không cách nào bỏ qua.
Lý Quang Tông nghẹn chốc lát, nhịn không được rủa xả: “Ba à, bộ dạng hắn hiện giờ nhìn thật biến thái, tôi có hơi sợ.”
Thiệu Tư lén móc ngón tay nói với hắn ta: “Đừng chết nhát, so với việc này, hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn bày trước mặt cậu này.”
Lý Quang Tông hiếu kỳ nói: “Gì cơ?”
“Giúp tôi nhìn xem, mũi tôi có sưng hay không.”
Tuy rằng Lý Quang Tông cảm thấy không thể hiểu được, nhưng vẫn nghiêm túc cẩn thận quan sát một phen: “Không có, mũi cậu làm sao hả?”
“Không có là tốt,” Thiệu Tư lại cầm di động soi vài cái, xác định không sưng lên, sau đó không chút lưu tình nói, “Được rồi, cậu cứ sợ tiếp đi.”
Lý Quang Tông: “……” Đờ mờ.
Mười phút sau, Lục Gia Huy đi về phía bọn họ.
Hắn ta rất thông minh, không chỉ đi một mình tới, còn mang theo Liễu Kỳ.
Liễu Kỳ cầm kịch bản cười với Thiệu Tư, đi còn nhanh hơn cả Lục Gia Huy: “Anh Thiệu, có thời gian đối diễn không? Muốn theo anh học tập một chút.”
Lục Gia Huy dọn cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh, phụ họa nói: “Kỳ Kỳ cũng hiếu học, mong rằng cậu có thể chỉ điểm giúp.”
Nói nghe không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt Lục Gia Huy……
Từ trước đến nay Thiệu Tư luôn rất mẫn cảm với mấy thứ như ánh mắt.
Trong cặp mắt kia cất giấu dục vọng nhìn trộm rất sâu.
[…… Gian trá.] Hệ thống nhảy ra, [cậu đỡ nổi không ba Thiệu?]
Đầu Thiệu Tư có hơi đau: [Cái xưng hô ba Thiệu này từ đâu ra, sao mày cũng biến thành con trai tao rồi.]
[Hiện giờ trên Weibo, fan của cậu đều kêu cậu như vậy.]
À.
Weibo, đã một đoạn thời gian hắn không dạo rồi.
Nếu Lục Gia Huy thật sự xáp lại đây, cảnh diễn của Thiệu Tư liền phải tiếp tục diễn.
Một tên đàn ông giữa trưa còn ở phòng trang điểm sụp đổ phát cuồng vì cô gái mình yêu mến, hiện tại nên là biểu hiện gì?
Lần này Thiệu Tư đối diễn với Liễu Kỳ, cũng không quá giống trước đây.
Độ bao dung của hắn đối với kỹ thuật diễn của Liễu Kỳ thấp đi, lúc chỉ ra một ít sai lầm cũng dùng từ hơi nặng, có thể nói là không hề giữ mặt mũi cho con gái nhà người ta.
“Nếu đã đóng phim, cơ bản nhất chính là học thuộc lòng lời thoại, cả lời thoại cô cũng nhớ không nổi, còn nói cái gì?” Thiệu Tư nói xong một câu cuối cùng, khiến Liễu Kỳ sửng sửng sốt sốt.
Mọi người im lặng chốc lát, Thiệu Tư đột nhiên đứng lên, hỏi Lý Quang Tông có thuốc lá hay không.
Hắn xin Lý Quang Tông hộp thuốc còn có bật lửa, sau đó quay đầu nói: “Xin lỗi, hôm nay cảm xúc tôi có chút không tốt, để tôi một mình yên tĩnh chút.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Thiệu Tư đi đến khu hút thuốc, tay run rẩy móc điếu thuốc ra từ trong hộp, động tác thành thạo châm lên —— đây là tuyệt kỹ luyện được lúc quay «Ẩn núp», tư thế hút thuốc, động tác châm thuốc, hắn đều cố ý học qua.
Hắn híp mắt, phun ra một ngụm khói, xuyên thấu qua sương khói, từ xa xa nhìn thấy biểu tình của Lục Gia Huy, liền biết lần này xem như thành công.
Mặc cho lòng dạ hắn ta có sâu thế nào nữa, cũng sẽ không ngờ rằng mấy người đồng nghiệp cùng nhau cho hắn ta ăn hành.
Hơn nữa chuyện Thiệu Tư thích Dương Nhân Nhân, cũng không phải không có dấu vết để tìm.
Lúc trước Thiệu Tư nhận thù lao thấp làm khách mời Thiếu phụ về thôn, ở trong đoàn phim có thái độ không bình thường với Dương Nhân Nhân.
Lục Gia Huy từng suy đoán có phải hắn muốn cua Dương Nhân Nhân hay không, không ngờ lại là người si tình.
Hôm nay Thiệu Tư vẫn về sớm, hơn nữa về còn sớm hơn cả trước đây.
Lúc ngồi trên xe bảo mẫu, Lý Quang Tông thở một hơi dài: “…… Sống lại rồi, hôm nay khẩn trương chết tôi.”
Cảnh sát xa lạ buổi sáng còn ở trên xe, hiện tại biểu tình hắn hiển nhiên cũng thả lỏng hơn buổi sáng một chút, mang theo vài phần ý cười: “Gỡ máy liên lạc xuống đi, thật sự vô cùng cảm ơn các cậu có thể phối hợp trợ giúp chúng tôi, sinh ra tác dụng rất lớn với việc phá án.”
Lý Quang Tông cũng cười ha hả: “Đây là nghĩa vụ mà công dân chúng tôi phải làm, không cần phải khách khí, hy vọng các anh sớm ngày phá án, đúng không tiểu Tư?”
“Ừm,” lần đầu tiên Thiệu Tư không ghét bỏ Lý Quang Tông khách sáo, “Hy vọng có thể sớm ngày phá án.”
Về đến nhà, Thiệu Tư tắm rửa, lúc ra khỏi phòng tắm tóc còn nhỏ nước, hắn cũng không vội lau, tùy ý giọt nước chảy thành từng hàng từng hàng theo cổ vào trong quần áo.
Sau đó hắn cầm lon bia từ trong tủ lạnh, nửa nằm ở trên sofa, chút có chút không mà uống.
Trên TV phát gameshow nhàm chán, Thiệu Tư xem xem liền có chút mệt nhọc.
Lúc này, di động trên bàn rung hai cái.
Thiệu Tư chống đầu, nửa khép mắt túm điện thoại tới.
[Cố Duyên Chu]: nhìn thấy liền gọi lại cho tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.