Vừa Thành Tiên Thần Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 53: Địa Linh Thụ Cuộc Chiến Hoàng Quyền





Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:- Hai vị, trở về hảo hảo tu luyện đi.
Oanh!Thiếu niên cùng Mạnh Thu Hà phun máu ngã bay ra ngoài, nện ở trước sơn môn, kém chút theo thềm đá lăn xuống.
Những tôi tớ bị dọa chạy nhanh tới, kiểm tra thương thế của thiếu niên.
Một người trong đó tức giận quát:- Lớn mật! Ngươi dám đả thương Thất điện hạ, muốn chết!Thất điện hạ!Thất hoàng tử?Đám khách hành hương xôn xao, các đệ tử cũng bị hù dọa.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:- Dưới con mắt mọi người, chẳng lẽ muốn vu oan ta muốn hại Thất điện hạ? Vốn ta và Mạnh sư huynh luận bàn, là Thất điện hạ chủ động ra tay.
- Ngươi! Đả thương Thất điện hạ là không được, là tội chết.
Tôi tớ kia dữ tợn quát, nhưng hắn căn bản không dám ra tay với Khương Trường Sinh.
Lúc này, Thất hoàng tử đứng dậy, đi đến trước mặt tôi tớ, quăng hắn một bạt tai, quát to:- Thứ mất mặt xấu hổ, cút xa cho bản điện hạ.

Tôi tớ bị dọa đến tè ra quần, không còn dám hung hăng càn quấy.
Thất hoàng tử lau đi vết máu nơi khóe miệng, chắp tay nói với Khương Trường Sinh:- Trường Sinh đạo trưởng quả nhiên lợi hại, công lực như vậy, võ lâm hiện thời, sợ là không có có bao nhiêu người có thể so với ngươi, bản điện hạ thua tâm phục khẩu phục, sau này sẽ không lại để cho người tới quấy rầy, mong rằng đạo trưởng không cần mang thù bản điện hạ, bản điện hạ rất muốn kết giao cùng đạo trưởng.
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:- Luận võ luận bàn thôi, nếu điện hạ muốn tới dâng hương, Long Khởi quan vĩnh viễn hoan nghênh.
Thất hoàng tử cười cười, sau đó quay người rời đi.
Mạnh Thu Hà đứng dậy, phức tạp nhìn Khương Trường Sinh liền đi theo xuống núi, tôi tớ khác theo sát phía sau.
Đệ tử, khách hành hương dồn dập đi tới, reo hò Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh vừa rồi không có ra tay, nhưng hiển thị rõ cấp bậc Tông Sư, phong thái đạo trưởng đã có thể dễ dàng đánh lui cường địch.
Khương Trường Sinh thật ra cũng đoán được đối phương là hoàng tử, bởi vì chân khí tiểu tử này rất giống Khương Uyên, còn Khương Dự, Nhị hoàng tử thì không có chân khí như thế.
Chân long khí!Khương Trường Sinh khách sáo một phen với người xung quanh sau liền rời đi, Bạch Long lưu lại tại chỗ, hưởng thụ đám khách hành hương kính yêu.
Trở lại trong viện, trước mắt Khương Trường Sinh hiện ra một hàng chữ:【 Khai Nguyên năm hai mươi hai, Thất hoàng tử mang theo Mạnh Thu Hà xâm phạm, ngươi thành công đánh lui bọn hắn, vượt qua một mầm tai vạ, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— linh vật Địa Linh thụ 】Linh vật?Cũng là lần đầu tiên thấy.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, sau khi trở về phòng đi tiếp thu trí nhớ có quan hệ đến Địa Linh thụ.
Địa Linh thụ chính là là một loại cây dẫn linh khí, sau khi thai nghén thành niên có thể sinh ra linh trí, thậm chí phòng vệ lãnh địa, này cũng là loại cây rất không tệ.
Khương Trường Sinh lấy nó ra, trước mắt chẳng qua là trạng thái hạt giống, hắn đi ra khỏi phòng, chôn xuống trong đình viện của mình.
Hoa Kiếm Tâm từ trong nhà đi ra, tò mò hỏi:- Đây là cái gì?Khương Trường Sinh cười nói:- Vừa rồi đi trên đường, trên trời đột nhiên rơi xuống một hạt giống, có lẽ là trời xanh biếu tặng, thử nhìn một chút, nhìn một chút xem có thể trồng ra đại thụ ngang trời hay không.
Hoa Kiếm Tâm yên lặng.

Nàng đã thành thói quen Khương Trường Sinh lải nhải, nàng hết sức muốn hỏi đến lúc nào thì chuẩn bị muốn nhi tử.
Từ năm trước Khương Trường Sinh nói ra, nàng vẫn đang chờ đợi, kết quả chờ một năm, không có tin tức, nàng đều hoài nghi có phải mình lúc ấy đang nằm mơ hay không.
Khương Trường Sinh chôn xong hạt giống, để lại một câu nói liền rời đi:- Có rảnh tưới nước cho nó.
Nhìn Khương Trường Sinh vào phòng, Hoa Kiếm Tâm ngốc trệ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng dậm chân, mặc dù hết sức u oán, nhưng vẫn thành thành thật thật đi vạc nước múc nước.
Thất hoàng tử quấy rầy, cũng không có để Khương Trường Sinh lo lắng, ngược lại có chút chờ mong.
Phiền toái nhỏ giống như vậy nên có nhiều một chút, hỗ trợ sinh tồn ban thưởng.
Chỉ cần Đại Thừa long lâu bí ẩn kia không ra tay đều tốt.
Vừa mới đối phó Thất hoàng tử, Khương Trường Sinh đã tận lực khống chế linh lực, cũng chỉ thoáng dùng sức, trình độ một phần trăm, sợ đánh chết hai tên kia.
Tin tức Thất hoàng tử mang Võ trạng nguyên khiêu chiến Trường Sinh đạo trưởng cấp tốc truyền ra khắp kinh thành, góp một viên gạch cho uy danh của Trường Sinh đạo trưởng.
Hoàng cung, trong ngự hoa viên, một đám hoàng tử tụ tập.

- Ha ha ha, Thất đệ, ngươi cũng dám khiêu chiến Trường Sinh đạo trưởng, không tin tà hả, ta không phải nói cho ngươi biết kết cục của Hoàn Dương lão tiên trước đó rồi sao?Nhị hoàng tử Khương Minh cười to nói, Thất hoàng tử đứng sau lưng Khương Càn, nhìn hắn và các huynh đệ khác đánh cờ, đối mặt Khương Minh châm chọc, hắn thờ ơ.
Một tên hoàng tử đứng ra, cười nói:- Thất đệ tuổi nhỏ, hăng hái, có thể hiểu được, dù sao Trường Sinh đạo sĩ là đạo sĩ đến phụ hoàng đều ưu ái, há không có võ công cao cường?Hoàng tử khác lên tiếng theo, an ủi Thất hoàng tử, cũng cho hắn một bậc thang.
Khương Minh bĩu môi, tự giác không thú vị, không tiếp tục nói.
Hắn mở miệng hỏi Khương Càn:- Tứ đệ đâu?Khương Càn hạ cờ, nói:- Đang quấn lấy Tông Thiên Vũ tập võ.
Từ khi bị Tông Thiên Vũ giáo huấn, Khương Dự liền quấn lấy Tông Thiên Vũ tập võ, thậm chí không có đi tìm Khương Trường Sinh.
Hắn thấy, Tông Thiên Vũ mạnh hơn, dù sao Khương Trường Sinh chẳng qua là đạo sĩ, mà Tông Thiên Vũ đây chính là võ lâm chí tôn, Thần Thoại trong lòng võ lâm nhân sĩ.
Khương Minh trêu chọc nói:- Đại ca, vị Tứ đệ này của ngươi không đơn giản, sau khi trở về bốn phía lôi kéo quân quyền.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.