Vừa Thành Tiên Thần Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 41: Tiên Nhân Trong Mộng Luyện Đan Tu Tiên 1





Hoàng đế chiếu viết, không quỳ xuống tiếp chỉ chính là tội chết.
Khương Trường Sinh cười nói:- Có lẽ là bởi vì Long Khởi quan, sư phụ ta đối mặt bệ hạ, cũng không có quỳ xuống.
Hoa Kiếm Tâm cảm thấy có lý liền không hỏi thêm nữa.
Một năm này, Khương Trường Sinh thay đổi lớn nhất chính là trở thành đạo trưởng, cũng may có Mạnh Thu Sương, cuộc sống của hắn không có biến hoá quá lớn, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, chính là dạy bảo Vạn Lý, Minh Nguyệt, còn về Hoa Kiếm Tâm cùng Ma Chủ, hai người đều đã trưởng thành, sau khi tập được phương pháp tu hành, hắn không nữa nhiều quản.
Vạn Lý, Minh Nguyệt hai vị tiểu đạo sĩ bởi vì tuổi nhỏ, cho nên một mực không có phát hiện thân ảnh của Hoa Kiếm Tâm, Ma Chủ.
Nửa năm sau.
Khương Trường Sinh thả Ma Chủ xuống núi, hắn cần Ma Chủ chưởng khống Ma Môn.
Hoa Kiếm Tâm đứng ở bên cạnh Khương Trường Sinh, hỏi:- Ngài thật yên tâm hắn?Khương Trường Sinh nói:- Không cần yên tâm, trong lòng hắn hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào.

Sau khi Kinh Thành chuyện hạ nhiệt xuống, hơn hai trăm vị văn võ bị chặt đầu, trong Đại Cảnh triều nhấc lên truy nã Ma Môn điên cuồng, Ma Môn trôi qua còn hỏng bét hơn trước kia, rất rõ ràng, Ma Môn bị quyền quý từ bỏ, dưới tình huống như vậy, Ma Chủ không có khả năng lại dựa vào bọn họ, sẽ chỉ căm thù.
Khương Trường Sinh quay người, đi đến trong đình viện, nơi này có trồng một gốc cây nhỏ, chính là cây lê, trên cây có một đầu Bạch Xà đang chiếm, chính là Bạch Long.
Hắn bắt đầu đùa chơi Bạch Long, Bạch Long bị hắn vò tới vò đi, rất là hưởng thụ, không chút nào phản kháng.
Hoa Kiếm Tâm thấy mà nổi da gà, lập tức đi ra!.
Khai Nguyên năm thứ hai mươi, Đại Cảnh triều quốc thái dân an, không có sóng gió, tu kiến sông đào cũng đã hoàn thành hơn phân nửa.
Thời gian mùa xuân, hoa cỏ cây cối trên Long Khởi sơn nghênh đón sức sống tràn trề, nhưng hôm nay không có khách khứa lên núi.
Trong đình viện, Khương Trường Sinh mở to mắt, ra hiệu cho Hoa Kiếm Tâm một ánh mắt, Hoa Kiếm Tâm lập tức trốn ở trong phòng.
Một năm tu luyện, linh lực của hắn tăng trưởng gấp bội, khoảng cách tầng thứ năm càng ngày càng gần.
Lần nữa đối mặt Ma Chủ, hắn không cần tự mình ra tay, dùng Ngự Kiếm quyết đã có thể tru diệt.
Khương Trường Sinh chỉ đối mặt qua một vị cao thủ Thông Thiên, hắn xem Ma Chủ như Thông Thiên cao thủ yếu nhất, mạnh hơn Ma Chủ gấp trăm lần, nên chính là thực lực của Hình Thủ và Thông Thiên cao thủ trong hoàng cung.
Ân.
Cứ so như vậy, vững chắc hơn chút.
Mặc dù mạnh hơn Ma Chủ gấp trăm lần, vẫn như cũ không bị hắn để vào mắt, nhưng hắn vẫn nghĩ trước trùng kích Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ năm.
Một lát sau, một tiếng bước chân truyền đến, chính là Thanh Khổ.
Thanh Khổ kích động nói:- Trường Sinh sư huynh, hoàng đế bệ hạ tới, muốn gặp ngươi, ngươi nhanh đi, hắn đã sắp đến Minh Tâm điện, Đại sư tỷ đang tiếp đãi.

Hoàng đế?Một ngày này rốt cuộc cũng đến.
Khương Trường Sinh không do dự, lúc này đi đến.
Hắn và Thanh Khổ tới trước Minh Tâm điện, Thanh Khổ đứng ở một bên, trước điện trong viện không có đệ tử khác.
Rất nhanh, Khương Uyên đồng hành theo Mạnh Thu Sương đi tới, hoàng vệ ở phía sau cấp tốc bao vây đình viện, giữ nghiêm xung quanh.
Khương Uyên đưa tay, Mạnh Thu Sương lập tức dừng lại, không tiến vào viện, nàng quăng đi một ánh mắt cho Thanh Khổ, Thanh Khổ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức rời khỏi, lúc đi ngang qua Khương Uyên còn quỳ xuống dập đầu.
Khương Uyên không để ý đến Thanh Khổ, ánh mắt rơi vào trên người Khương Trường Sinh.
Thanh niên đạo sĩ một bộ đạo bào sạch sẽ, bên hông đeo danh kiếm, nắm trong tay phất trần, rất có khí phái của cao nhân đắc đạo.
Khương Uyên thấy thế lộ ra nụ cười hài lòng, hắn đi đến trước mặt Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh khom lưng hành lễ, nói:- Bái kiến bệ hạ.
Khương Uyên cười ha hả nói:- Đã là bái kiến, vì sao không quỳ?Khương Trường Sinh chần chờ, đang do dự trả lời như thế nào, Khương Uyên lại bắt lại tay hắn, cười nói:- Thôi, không cần quỳ lạy, cùng trẫm vào điện tâm sự đi.
Hắn cứ như vậy lôi kéo Khương Trường Sinh bước vào Minh Tâm điện, cử động lần này để Khương Trường Sinh có chút hốt hoảng.

Đây chính là cha ruột của hắn ở kiếp này.
Khương Uyên chắc chắn biết được mình là con của hắn, nhưng hắn không biết Khương Trường Sinh biết việc này.
Sau khi vào điện, Khương Uyên thắp hương cho tượng đạo, vẻ mặt đầy thành tín, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Đợi Khương Uyên niệm xong, hai người ngồi ở trên bồ đoàn, Khương Uyên bắt đầu nói đến chuyện năm xưa giữa bản thân và Thanh Hư đạo trưởng.
Khương Trường Sinh nghiêm túc lắng nghe, trong lòng thì thấy nhàm chán.
Người đã lớn tuổi rồi, chính là thích hoài niệm, hi vọng sau này mình đừng như vậy.
Hàn huyên rất lâu, Khương Uyên mới một lần nữa nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, quan sát tỉ mỉ, tán thán nói:- Trường Sinh, Thanh Hư đạo trưởng trước khi đi cố ý nhắc nhở trẫm, để trẫm chiếu cố ngươi thật tốt, thật khó có dịp đến đây, ngươi có mong muốn gì, trẫm tận lực thỏa mãn ngươi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.