Vũ Vương

Chương 907: Cổ Hoàng Chuông Vang




- Cứng rắn không được, đến nhuyễn hay sao?
Đối với hắn khuyên bảo, Mộ Hàn lại xì mũi coi thường, đợi bọn người Phó Tiên Minh từ trong Đại Động Tiên Khư trở về lại tổ chức tiên hội, có thể càng thêm danh chính ngôn thuận mà đạt được Thánh tử vị? Đây là coi mình làm đứa bé ba tuổi sao? Tới lúc đó, muốn trở thành Thánh tử tất nhiên sẽ càng thêm phiền toái.
Đã quyết định động thủ, phải nhất cổ tác khí, đem việc này triệt để hoàn thành, đạt tới tình trạng cho dù ngày sau bọn người Phó Tiên Minh trở về cũng không cách nào đả đảo.
Về phần danh chính ngôn thuận?
Có thực lực, vậy thì danh chính ngôn thuận! Nếu thực lực không đủ, đó mới là danh bất chính, ngôn bất thuận.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, ta chỉ hỏi các ngươi một câu, để cho ta lên, hay là không cho?
Mộ Hàn mặt không biểu tình, hai đạo ánh mắt y hệt lãnh điện thẳng tắp rơi vào trên thân ba người đối diện.
- Mộ Hàn, ngươi quá liều lĩnh rồi! Nơi này là Côn Luân tiên phủ, không phải Chân Vũ Thánh sơn!
Trong đó một gã hắc y lão giả rốt cuộc áp chế không nổi nộ khí trong lồng ngực, nổi giận vô cùng.
- Cút!
Ánh mắt Mộ Hàn lạnh lung, tay phải khẽ nâng, một đạo hư ảnh từ trong cơ thể Thiên Anh chia lìa mà ra, lập tức hóa thành một đạo tử mang nồng đậm mà sáng lạn, hướng hắc y lão giả kia bắn mạnh tới. Lão giả kia gào thét một tiếng, song chưởng đẩy ra bên ngoài đẩy, lập tức liền có cổ kình khí kinh khủng hung hăng chụp về phía Mộ Hàn.
Nhưng mà, cơ hồ ở nháy mắt kình khí hiển lộ, đạo tử mang kia đã từ đó xuyên thẳng qua, rơi vào mi tâm của hắn.
- Ngươi...
Hắc y lão giả kia sắc mặt đại biến, nói còn chưa dứt lời đã ngã xuống đất. Sau khi Thiên Anh năm biến, Thiên Anh ngự hồn của Mộ Hàn đã cường đại them vô số lần, huống chi cường độ linh hồn cùng lực lượng tinh thần của Mộ Hàn đã đột phá đến Hư Kiếp cảnh, công kích như vậy há lại là tu sĩ Thần Hải Cảnh có khả năng ngăn cản.
Hai gã khác lão giả thấy thế, trên mặt đều toát ra thần sắc hoảng sợ.
Thấy Mộ Hàn cất bước đi về phía trước, bọn hắn đúng là không tự chủ được hướng hai bên thối lui, trơ mắt nhìn thân ảnh Mộ Hàn bị mây mù nuốt hết.
Hô!
Ngay lập tức qua đi, ánh mắt của Mộ Hàn liền từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Núi vẫn là ngọn núi kia, nhưng trong núi lại không thấy được bất luận hoa cỏ cây cối, trùng cá chim thú gì, nửa khúc trên của Côn Lôn Sơn này đúng là óng ánh sáng long lanh, tựa như mỹ ngọc, lại cùng Huyền Hoàng bảo thạch của Linh Tiêu sơn kia có chút tương tự.
Nhưng cùng Linh Tiêu sơn bất đồng chính là, Thiên Địa linh khí nơi này lại nồng đậm đến tình trạng đặc dính.
- Mặc dù không thể cùng Bích Lạc Tiên Tuyền so sánh, nhưng không sai biệt lắm có thể đạt tới một nửa của Bích Lạc Tiên Tuyền, trách không được bọn người Phó Tiên Minh sẽ quanh năm ở Côn Hư Động Thiên này.
Mộ Hàn tâm niệm thay đổi thật nhanh, ánh mắt cực kỳ nhanh xẹt qua từng tòa cung điện tinh mỹ trong núi. Tâm thần khủng bố của Hư Kiếp cảnh cũng khuếch tán ra, lập tức liền đem một nửa ngọn núi này bao trùm.
Một lát qua đi, Mộ Hàn lại cảm ứng được mấy đạo khí tức cực kỳ khổng lồ, như ba gã lão giả trước kia đồng dạng, đồng dạng là cực độ tiếp cận Hư Kiếp cảnh.
Những người kia hiển nhiên cũng phát hiện Mộ Hàn, nhưng lúc này lại không có động tĩnh gì.
- Cũng không biết cửa vào Đại Động Tiên Khư kia ở đâu?
Tinh tế cảm ứng một lần, cũng không phát hiện bất luận dị trạng gì, Mộ Hàn cũng không hề dò xét, lực chú ý chuyển hướng tòa lương đình tinh mỹ trên đỉnh núi. Trong đình đang giắt một cái chuông khổng lồ, chung thể sáng loáng như Ngọc, hiện ra hồng mang nhàn nhạt, đem đạo vân vô cùng phức tạp bên trong kia chiếu rọi cực kỳ rõ ràng.
- Cổ Hoàng Chung!
Mộ Hàn trong tâm cười cười, trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện ở đỉnh núi.
Thời điểm mỗi vị ngũ đại phân tông tông chủ trở thành tiên chủ, cùng với tu sĩ tiên phủ trở thành trưởng lão, đều cần đem một quả tâm thần lạc ấn của mình ở lại trong Cổ Hoàng chung, chỉ cần đem Cổ Hoàng chung gõ vang, cơ hồ tất cả tu sĩ đều có thể lập tức cảm ứng được.
Đương nhiên, nếu như ở bên ngoài Bảo Tiên Thiên Vực, hoặc là như Phó Tiên Minh, Hỏa Sát, Tiêu Kiêu ở trong không gian độc lập như Đại Động Tiên Khư, thì không có khả năng cảm ứng được tiếng chuông của Cổ Hoàng chung. Bởi vì cái tâm thần lạc ấn này cùng linh hồn bản thể bọn họ liên hệ đã bị ngăn cách.
- Mộ Hàn, ngươi cần phải nghĩ kỹ. Có phải thật muốn gõ Cổ Hoàng chung này hay không?
- Cho rằng triệu tập tất cả trưởng lão, là tổ chức được Côn Luân tiên hội xác định Thánh tử vị của ngươi sao? Mộ Hàn, ngươi đây là nằm mơ ban ngày!
- Mộ Hàn, ngươi cái phản nghịch này!
...
Ở trong Côn Hư Động Thiên, vài tên Thần Hải Cảnh tu sĩ cực độ tiếp cận Hư Kiếp kia nhẫn nại đến bây giờ, rốt cuộc ức chế không nổi, hoặc tức giận mắng, hoặc uy hiếp, thanh âm như tiếng sấm, cuồn cuộn kích động. Bất quá, khi mấy đạo tử mang lần lượt từ trong mi tâm mãnh liệt bắn ra, lỗ tai Mộ Hàn lập tức trở nên thanh tịnh không ít.
Oành!
Lập tức, nắm đấm của Mộ Hàn liền đập vào Cổ Hoàng chung, thanh âm chuông vang cực lớn như sóng lớn hướng bốn phía chập trùng ra, phảng phất trực tiếp ở trong đáy lòng gõ vang.
Oành!
Oành!
...
Tiếng chuông vang y hệt khai kim liệt thạch một tiếng đón lấy một tiếng, vang vọng toàn bộ Côn Luân tiên phủ, làm cho tất cả tu sĩ tiên phủ đều chấn động.
- Tiếng chuông vang lên! Tiếng chuông vang lên!
Trên Thiên Trúc sơn, thanh âm hoan hô thay nhau nổi lên, bọn người Tiêu Tố Ảnh cùng Yến Thu Mi, Đồ Giang nhịn không được tươi cười rạng rỡ.
Mặc dù bọn hắn cùng Mộ Hàn đã có một năm thời giờ chưa từng tương kiến, cũng ở trước khi Mộ Hàn bế quan nghe hắn đại khái nói qua kế hoạch của mình, hôm nay tiếng chuông Cổ Hoàng chung này vang lên, gần kề chỉ là bắt đầu!
- Làm càn, thật sự là quá làm càn!
Ở trong Cổ Hoàng chung kia, không chỉ có tiên phủ trưởng lão cùng ngũ đại tiên chủ tâm thần lạc ấn, đồng dạng có mấy vị Thánh tử tâm thần lạc ấn. Nghe thanh âm chuông vang kia, khuôn mặt La Phù Thánh tử vặn vẹo, nổi trận lôi đình.
- Cho rằng gõ vang Cổ Hoàng chung liền có thể triệu tập tất cả mọi người tiến về Côn Lôn Sơn sao? Lão tử hết lần này tới lần khác không đi!
Oành! Oành...
Nhưng mà, La Phù thánh tử rất nhanh liền ngồi không yên, tiếng vang y hệt hồng chung đại lữ kia không ngừng từ đáy lòng chấn động mà ra, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Không ít trưởng lão tiên phủ cũng đập vào chủ ý đồng dạng La Phù thánh tử, đối với Cổ Hoàng chung kia minh thanh bỏ mặc.
Đáng tiếc chính là, Mộ Hàn tựa hồ quyết định chủ ý, trước khi không người tiến về Côn Lôn Sơn, liền đem Cổ Hoàng chung kia một mực đánh xuống, tiếng chuông đúng là không có xu thế ngừng chút nào, nếu thanh âm kia thật như vậy tiếp tục xuống dưới, tất cả trưởng lão tiên phủ cùng Thánh tử đều đừng muốn tu luyện rồi!
- Mộ Hàn, xem như ngươi lợi hại!
Rốt cục có tiên phủ trưởng lão bắt đầu hướng Côn Lôn Sơn mau chóng đuổi theo, nhưng càng nhiều trưởng lão nữa còn lưu lại chỗ ở của mình, thủy chung không có bất cứ động tĩnh gì.
Bọn hắn tựa hồ quyết tâm cùng với Mộ Hàn dông dài.
- Ha ha, Cổ Hoàng chung vang lên!
Mà ở lúc này, trong quần phong cách Côn Luân tiên phủ ước chừng ba vạn dặm, đột nhiên vang lên một hồi tiếng cười to thoải mái, chợt liền có bốn đạo thân ảnh phóng lên trời.
Bọn hắn dĩ nhiên là bốn người Cố Tử Hư, Bàng Chiêu, Tang Phách cùng Bộ Minh Không.
Hoàng Tuyền Đạo, Thanh Minh kiếm phái, Huyền Vũ môn cùng Huyễn Thần Tông Tứ đại phân tông của Côn Luân tiên phủ vậy mà giấu ở Tây Bắc biên thuỳ của Bảo Tiên Thiên Vực.
- Cổ huynh, nên xuất phát rồi!
Tang Phách hét lớn nói.
Cơ hồ ngay khi tiếng nói của hắn vang lên nháy mắt, trong một thạch động phía dưới, Cổ Thương Phong đột nhiên mở mắt, trong mắt toát ra một vòng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.