Vũ Vương

Chương 666: Đối trận Lâm Ngọc Bạch ( một )




- A!
Kim Thiệu kêu thảm một tiếng, máu tươi từ trong miệng phụt ra, lại lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược ra, như diều đứt dây mà rơi xuống cách đó mấy chục thước.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc thân hình rơi xuống đất, "bốp" một tiếng nổ lớp liền kích động lan ra. Mặt trống Tiên Âm Cổ trong lòng bàn tay Kim Thiệu lại vỡ vụn trong nháy mắt.
Thấy hình ảnh như vậy, đệ tử Thiên Tuyền Phong và đệ tử Khai Dương Phong ở chung quanh đều cũng có hơi ngây người. Không nghĩ tới sau khi giằng co thời gian dài như vậy, Mộ Hàn vừa đánh ngược lại liền đã phân ra thắng bại. Hơn nữa Kim Thiệu tựa hồ vẫn còn bị trọng thương, lại đang không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, tiếng kêu thê lương vang khắp thiên địa.
- Khai Dương Phong La Thành, thắng!
Âm thanh Phổ Tinh bỗng nhiên vang lên, tuyên bố kết quả tỷ thí trận đầu này giữa Thiên Tuyền Phong và Khai Dương Phong .
- Thắng! Chúng ta thắng!
Sau giây lát thất thần ngắn ngủi trôi qua, đệ tử Khai Dương Phong cho dù là trên Đạo Tâm Đàn hay ở phía dưới đều là hưng phấn mà vui mừng đến kêu thành tiếng. Nhất là Tiêu Cố, càng là mặt mày hớn hở, mừng rỡ đến cũng có hơi không thể khép miệng. Trận chiến thắng này đã làm tăng lên rất nhiều hi vọng của Khai Dương Phong giành được thắng lợi trong vòng thứ nhất.
. . .
Cách đó vài trăm thước , Mông Thiến đã sớm thỉnh thoảng quay đầu ngắm nhìn động tĩnh ở bên này. Kim Thiệu vừa bị bại, lão đã nhận thấy được động tĩnh bên này, hai gò má có hơi co giật vài cái, thần sắc lập tức trở nên u ám đi không ít. Ánh mắt nhìn về phía Mộ Hàn có hơi bất thiện, nhưng mà môi chỉ mấp máy vài cái rồi lại đúng là vẫn không hề lên tiếng.
Mông Thiến mặc dù cũng là trưởng lão đi giám sát Võ Các Đạo Hội lần này. Nhưng chức trách của lão chỉ là giám thị tỉ thí giữa Diêu Quang Phong và Thiên Ki Phong. Coi như thực lực cường thịnh hơn đi chăng nữa thì cũng không thể lướt qua chức quyền đi can thiệp tỉ thí giữa Thiên Tuyền Phong và Khai Dương Phong. Nếu không rất có thể sẽ khiến Cổ Quan và Phổ Tinh bất mãn.
- Kim sư đệ. . .
Lâm Ngọc Bạch sau khi ngây người chỉ một lát, cũng là hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Hàn. Bóng dáng chỉ là hơi chợt lóe liền bay nhanh tới bên cạnh Kim Thiệu, bàn tay dán sát vào trán của hắn. Một đám Mộc pháp lực xanh mờ mờ tràn vào mi tâm của hắn.
Lập tức ngay sau đó, sắc mặt Lâm Ngọc Bạch đại biến. Hắn nhìn chăm chú Mộ Hàn, tức giận nói:
- La Thành, ngươi có phần cũng quá độc ác. Đồng môn luận bàn, ngươi lại cũng xuất ra thủ đoạn thâm độc như thế sao?
Theo hắn dò xét, Tâm Cung của Kim Thiệu đã bị phá vỡ một mảng thật lớn, không có thời gian mấy năm điều dưỡng thì tuyệt đối không thể khôi phục.
Quan trọng nhất chính là, coi như vết thương Tâm Cung của Kim Thiệu khỏi hẳn thì hi vọng sau này đột phá đến cảnh giới Dương Hồ cũng đã trở nên cực kỳ xa vời.
Mộ Hàn thần sắc lạnh nhạt:
- Vừa rồi nếu như ta không ngăn được công kích của Kim Thiệu, chỉ sợ cũng không phải Tâm Cung trán nứt ra, mà là Tâm Cung bị nghiền nát . Lâm sư huynh, ta không hủy diệt Tâm Cung của Kim Thiệu đã là nhẹ tay thương xót.
Mộ Hàn hoàn toàn không lo lắng cho mình hạ nặng tay đối với Kim Thiệu thì sẽ phải chịu Phổ Tinh và Cổ Quan chỉ trích. TRong loại tỷ thí này, nếu không có làm xảy ra tai nạn chết người ầm ĩ, thì cho dù ra tay quyết đoán cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.
- La Thành, ngươi. . .
Lâm Ngọc Bạch tức tối nghiến răng nghiến lợi. Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong liền bị Phổ Tinh khoát tay cắt đứt. Rồi sau đó vẫy vẫy tay xuống phía dưới đài, lập tức liền có một người nam nhân trung niên xuất hiện đưa Kim Thiệu đi xuống chữa thương. Chỉ chốc lát sau đó, ánh mắt của Phổ Tinh lại lần nữa nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Bạch:
- Trận thứ hai này, Thiên Tuyền Phong do ai xuất chiến?
- Phổ trưởng lão, trận này do đệ tử đến!
Lâm Ngọc Bạch hít một hơi thật dài, sắc mặt tối sầm tiến lên trước một bước. Hai mắt không chớp mắt nhìn chăm chú Mộ Hàn, trong mắt phảng phất thiêu đốt được hai luồng lửa giận hừng hực.
- Sư đệ La Thành, trận tỷ thí này, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Tiêu Cố lập tức tan biến, một dòng âm thanh trực tiếp chui vào trong tai Mộ Hàn
- Nếu mà cảm giác không ngăn cản được , nhất định phải lập tức chịu thua. Lâm Ngọc Bạch nầy hiện tại đã hận thấu xương đối với ngươi. Thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, hắn tuyệt sẽ không lưu tay.
Không giống với sự lo lắng của đám người Tiêu Cố, những đệ tử Thiên Tuyền Phong này cũng bắt đầu vội vàng cổ võ, ai nấy đều trợn mắt nhìn với Mộ Hàn . Kim Thiệu trọng thương, khiến cho bọn họ càng là cùng chung địch thủ.
- Rất tốt!
Thấy Lâm Ngọc Bạch muốn đích thân xuất chiến trận thứ hai này, trong mắt Phổ Tinh cũng không nhịn được hiện lên một vẻ chờ mong. Ánh mắt tức thì xẹt qua hai người rồi bỗng dưng quát khẽ lên tiếng:
- La Thành, Lâm Ngọc Bạch, tỷ thí bắt đầu!
So với hồi đó khiêu chiến luận bàn trên Võ Phong Thai thì có chỗ khác. Ở trong vòng tỷ thí thứ nhất của Võ Các Đạo Hội , ở giữa hai trận cũng không cho thời gian nghỉ ngơi. Khi một trận tỷ thí phân ra thắng bại, một trận tiếp theo lập tức sẽ bắt đầu.
Lâm Ngọc Bạch mặc dù đối với Mộ Hàn tức giận dị thường, nhưng lại cũng không hề lập tức động thủ, mà là cười lạnh một tiếng rồi nói:
- La Thành, ngươi liên tiếp đả thương mười bảy vị sư đệ sư muội Thiên Tuyền Phong chúng ta, hôm nay cũng nên trả giá chút đỉnh.
Hắn đã sớm muốn ra tay động thủ đối với Mộ Hàn, chỉ là một mực không tìm được cơ hội. Thừa lúc ở trên Võ Phong Thai, mới có thể hạ chiến thư cho Mộ Hàn, để cùng luận bàn với nhau về năng lực Luyện khí. Chỉ cần Mộ Hàn đồng ý, hắn hoàn toàn có biện pháp để trong lúc luận bàn phế bỏ Tâm Cung của Mộ Hàn, mà lại còn làm cho người ta không tìm được dấu vết.
Nhưng mà điều khiến cho Lâm Ngọc Bạch không nghĩ tới chính là, còn không chờ đến ngày luận bàn , hắn và Mộ Hàn đã sớm gặp nhau.
Sau khi biết được Mộ Hàn nằm trong danh sách tham dự Võ Các Đạo Hội của Khai Dương Phong, hắn tịnh không hề suy nghĩ đến tình huống như vậy. Chỉ vì là trong kì Võ Các Đạo Hội, tỉ lệ Thiên Tuyền Phong và Khai Dương Phong gặp nhau cũng không lớn. Cho dù thật sự may mắn đụng phải nhau thì hy vọng hắn và Mộ Hàn đối đầu xung trận cũng nhỏ nhất.
Nhưng điều ngoài dự liệu của Lâm Ngọc Bạch chính là, loại chuyện có tỷ lệ nhỏ như vậy lại thật sự xuất hiện. Hơn nữa sau một đoạn thời gian không gặp, Mộ Hàn lại đột phá đến Linh Trì Nhị Trọng Thiên, thực lực trở nên càng dũng mãnh hơn, lại vẫn còn trong tỷ thí đánh trọng thương Kim Thiệu đã dùng Cuồng Linh Lục Hợp Đan .
Điều này càng làm cho Lâm Ngọc Bạch quyết tâm, phải hoàn toàn giải quyết Mộ Hàn ở trong trận tỷ thí này. Hắn mặc dù không có can đảm muốn lấy tính mạng của Mộ Hàn, nhưng có khả năng làm cho Mộ Hàn sau này khó có thể lại mang đến cho mình bất cứ uy hiếp gì. Về phần chính mình có năng lực giải quyết Mộ Hàn hay không, Lâm Ngọc Bạch cũng là không có nghi ngờ chút nào.
Mộ Hàn đích xác có bản lĩnh làm trọng thương Kim Thiệu, nhưng thực lực của hắn tuyệt không phải Kim Thiệu có khả năng bằng được.
- Xoẹt!
Trong tiếng xé gió rất nhỏ, Sinh Tức Mộc Dương Đao dần hiện ra đến, Mộ Hàn tay vuốt thân đao, cười híp mắt nói:
- Nói không chừng Lâm sư huynh sẽ trở thành vị bại tướng Thiên Tuyền Phong thứ mười tám dưới tay ta!
Dứt lời, ngón tay Mộ Hàn nhẹ nhàng búng ra, thân đao lập tức bùng nổ những tia chớp xanh, bắt đầu rung lên phát ra âm thanh trầm thấp.
- Lớn lối không biết xấu hổ!
Lâm Ngọc Bạch tức đến phát run, đúng là không giận ngược lại cười. Trong lòng bàn tay bỗng dưng xuất hiện một cây mộc trượng, rõ ràng là Thiện Âm Pháp Trượng mà ngày đó đã đưa cho Mộ Hàn chữa trị.
Chân nguyên tuôn ra mà vào, Thiện Âm Pháp Trượng đồng dạng bộc phát ra những chùm sáng xanh rực rỡ lóng lánh. Tức thì, chỉ nghe những tiếng leng keng bất ngờ từ bên trong Pháp Trượng kích động vang lên. Âm thanh này tựa như Hồng Chung Đại Lữ, lại giống như trực tiếp đánh sâu vào trong tâm linh người khác, khiến cho trái tim người tađều hơi phải sợ hãi run rẩy không thôi. So sánh với tiếng trống do Tiên Âm Cổ đánh ra, loại tiếng vang như mõ này càng là kỳ dị, uy lực cũng càng mạnh mẽ hơn, nhưng lại có loại cảm giác làm cho người ta buồn ngủ .
Thế nhưng, từng có vết xe đổ mới vừa rồi của Kim Thiệu, Lâm Ngọc Bạch hiển nhiên cũng không tính toán dùng âm thanh từ Thiện Âm Pháp Trượng này để công kích Mộ Hàn.
- Vút!
Trong chớp mắt, Thiện Âm Pháp Trượng trong tay Lâm Ngọc Bạch bắt đầu điên cuồng nhảy múa. Trong khoảnh khắc ở trên không trung hóa ra những lớp ảo ảnh dày đặc, đúng là đã bắt đầu che kín bóng dáng của chính hắn. Chỉ sau một cái chớp mắt, chợt nghe phịch một tiếng va đập mạnh, Thiện Âm Pháp Trượng kia đúng là liên tiếp đâm xuống rồi cắm ở trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.