Vũ Vương

Chương 577: Chân Vũ Thánh Sơn (Thượng)




Trong lòng Mộ Hàn phi thường rõ ràng, Lôi Động thành ý mời chính mình gia nhập Lôi gia.
Tại Xích Thành Thiên Vực, Lôi gia là thế gia vọng tộc phi thường khổng lồ, chỉ hơi thua kém Chân Vũ Thánh Sơn, quan trọng hơn Xích Thành Lôi gia chính là phân chi của Bảo Tiên Thiên Vực Lôi gia, nguyên nhân chính là như thế cho nên Đại Hạc Thiên Vực Tư Không Vực Chủ mới không dám làm khó Lôi Động là đệ tử Lôi gia cho nên mới gây khó dễ Mộ Hàn.
Nếu như Mộ Hàn chỉ là tu sĩ Hạ Thiên Vực bình thường, nghe được Lôi Động mời thì chắc chắn mừng như điên. Hơn nữa từ tình huống Lôi Động tại Thiên Lôi Tuyệt Vực cũng biết công pháp võ đạo của Lôi gia xác thực phù hợp với Mộ Hàn Tử Hư Thần Cung.
Nhưng cân nhắc liên tục Mộ Hàn vẫn kiên trì lựa chọn Chân Vũ Thánh Sơn.
Không thể phủ nhận Mộ Hàn làm ra quyết định như vậy có nhân tố Tiêu Tố Ảnh trong đó. Nhưng mà đó cũng không phải chủ yếu, khiến Mộ Hàn kiên định như vậy hoàn toàn chính là tin tức Lôi Động để lộ cho Mộ Hàn biết.
Trong khi Lôi Động giới thiệu, Vực Chủ của Xích Thành Thiên Vực chính là sơn chủ Chân Vũ Thánh Sơn.
Nếu như cũng như Xích Thành Lôi gia, Chân Vũ Thánh Sơn tại Bảo Tiên Thiên Vực có núi dựa lớn hơn, chính là tông phái cường đại Bảo Tiên Thiên Vực, Côn Lôn Tiên Phủ. Sơn chủ Chân Vũ Thánh Sơn đã là Xích Thành Vực Chủ, đồng thời còn là một năm năm đại tiên chủ thực lực mạnh mẽ của Côn Lôn Tiên Phủ.
Đương nhiên trọng yếu nhất chính là hạn chế của Vạn Giới Vũ Minh.
Mỗi một Thượng Thiên vực đều có chi nhánh của Vạn Giới Vũ Minh, mà minh chủ phân minh Vạn Giới Vũ Minh Bảo Tiên chính là phủ chủ của Côn Lôn Tiên Phủ. Vạn Giới Vũ Minh siêu nhiên các thế lực tông phái Thiên Vực thế giới, thế gia vọng tộc cũng có liên quan mật thiết tới điểm này.
Mục tiêu cuối cùng nhất của Mộ Hàn chính là tiến vào Thánh Thiên vực.
Nhưng mà Thánh Thiên vực vô cùng xa xôi, cũng không phải ai cũng tới được.
Cho dù có thực lực đánh vỡ giới bích của Thiên Vực, vượt qua không gian giới hà nhưng nếu không có phương vị của Thánh Thiên vực mà chỉ dựa vào tầm nhìn tiến lên cũng khó tới được, mà trong tay phủ chủ Côn Lôn Tiên Phủ nghe nói có một tấm phương vị này.
Ngoài ra nghe nói cách trăm năm Bảo Tiên Phân Minh sẽ chọn ra tu sĩ thiên tư trác tuyệt tiến vào ba Thánh Thiên vực, mà danh ngạch tiến cử cuối cùng nằm trong tay của phủ chủ, cũng chỉ là nằm trong tay phủ chủ Côn Lôn Tiên Phủ. Nếu có thể chiếm một danh ngạch thì có đường tắt đi tới Thánh Thiên vực.
Điểm này là nguyên nhân trọng yếu Mộ Hàn không gia nhập Lôi gia.
Mộ Hàn muốn nhanh chóng tiến vào trong Thánh Thiên vực. Chân Vũ Thánh Sơn chính là lựa chọn tốt nhất của hắn. Chỉ có gia nhập Chân Vũ Thánh Sơn, ngày sau mới có thể càng nhiều cơ hội tiến vào Côn Lôn Tiên Phủ. Đến Côn Lôn Tiên Phủ thì phải nhanh chóng tranh thủ danh ngạch tiến cử hay thu hoạch giới đồ phương vị cũng rất thuận tiện.
- Nói cũng phải, Mộ Hàn lão đệ, nói không chừng chúng ta sẽ nhanh chóng tương kiến đấy.
Thấy Mộ Hàn chủ ý đã định, Lôi Động cũng không hề sĩ diện cãi láo, cười to vài tiếng, thân hình khôi ngô phóng lên trời. Hắn bay nhanh về hướng tây nam.
Chờ thân hình của Lôi Động hoàn toàn biến mất, Mộ Hàn mới thu hồi ánh mắt bay về hướng đông.
Trong Hạ Thiên Vực vực giới chi môn thực sự không phải là song hướng, từ Đại Hạc Thiên Vực tiến vào điểm dừng chân của Xích Thành Thiên Vực này cũng không chỉ có vực giới chi môn ở Xích Thành Thiên Vực, mà chỗ này đi thông tới các Trung Thiên Vực khác. Nơi dừng chân của vực giới chi môn bình thường đều cố định.
Liên thông với vực giới chi môn chính là một bình đài cao hai ba mét và phạm vi ngàn mét. Phía đông bình đài cả trăm dặm chính là một tòa đại thành. Mộ Hàn muốn đi tới Chân Vũ Thánh Sơn phải đi qua Viêm Dương thành.
Tâm thần không ngừng tản ra, Mộ Hàn chỉ hơi cảm ứng Viêm Dương thành một chút, cũng không kinh động tới ai.
Trung Thiên Vực thế giới quả nhiên không phải Thái Huyền Thiên Vực cùng Đại Hạc Thiên Vực Hạ Thiên Vực có khả năng bằng được, thực lực tu sĩ ở Viêm Dương thành cách đây trăm dặm còn vượt qua Thái Huyền Thiên Vực Vô Cực Thiên Tông không ít, thậm chí có thể so sánh với Kiếm Thần tông độc bá Đại Hạc Thiên Vực.
Trong tòa thành này Mộ Hàn cảm ứng được tu sĩ Vạn Lưu Cảnh vượt qua năm mươi, tu vị đạt tới Linh Trì Cảnh tối thiểu có ba.
Cũng may mắn Hạ Thiên Vực tài nguyên thiếu thốn, mà‘ vực giới chi môn ’ hạn chế, hơn nữa tu di châu cũng rất thưa thớt, bằng không đám tu sĩ Viêm Dương thành không chừng có thể diệt một cái Hạ Thiên Vực thế giới. Cũng như sáu ngàn năm trước những Hắc Ma thần thú bị đuổi khỏi ‘ Pháp La Thiên Vực ’ theo vực giới chi môn tiến vào Thái Huyền Thiên Vực, khiến cả Thái Huyền Thiên Vực gà bay chó chạy.
Mộ Hàn âm thầm cảm khái một lát, hắn cũng thu hồi tâm thần, lại bay tới Viêm Dương thành, lúc cách Viêm Dương thành vài chục dặm thì dừng lại.
Lôi Động đã từng thông báo, đại thành ở Xích Thành Thiên Vực bình thường đều có thế lực chiếm cứ, mà thế lực đó không muốn có tu sĩ bay qua không trung của tòa thành nên, để tránh khiến các thế lực lớn bất mãn, nhất là tu sĩ dưới Vạn Lưu Cảnh thất trọng thiên càng phải cẩn thận một chút.
Mộ Hàn vừa tới Xích Thành Thiên Vực, hắn chưa quen thuộc tình huống nơi này, cũng không có hứng thú đi trêu chọc những phiền toái không cần thiết, dù sao cách Chân Vũ Thánh Hội còn hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian này đầy đủ Mộ Hàn đi tới Chân Vũ Thánh Sơn, cũng không sợ lãng phí vài ngày.
Thời gian ngày từng ngày qua đi.
Mộ Hàn không ngừng đi về hướng đông, mà ở cực bắc Đại Hạc Thiên Vực chính là một băng thiên tuyết địa lại đột nhiên nghênh đón một vị khách không mời mà tới. Đó là nữ tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, trên người mặc quần trắng hơi mỏng, trong cái giá lạnh ở đây thì gương mặt của nàng còn lạnh hơn, rất khó thân cận.
Cô gái này là Tư Không Địch bắt đầu từ Bảo Tiên Thiên Vực tới đây, ngày đêm đi gấp, chỉ tốn bốn ngày đã tới nơi.
Tư Không Địch bay như con thoi bay xuống đỉnh núi, hư không trước mặt lập tức bị một tòa cung điện băng tuyết thay thế. Trong khỏng không của cung điện có vực giới chi môn yên lặng đứng đấy, bốn phía không có chút động tĩnh nào, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng kim loại rơi.
- Không có một chút dấu vết đánh nhau!
Tư Không Địch nhíu mày, thần sắc trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn quét qua không trung, đột nhiên trong tay xuất hiện viên ngọc nho nhỏ, phía trên điêu khắc hình dáng của Tư Không Dục.
- Toái hồn truy linh đại pháp!
Giong nói trong trẻo như chuông ngân, nàng nói ra mấy chữ này, bàn tay Tư Không Địch bóp vỡ viên ngọc, viên ngọc hóa thành mảnh vỡ dung nhập vào hư không của cung điện này. Nháy mắt sau đó gió nhẹ thổi qua cung điện, hư không không ngừng rung động thật nhiều.
Trong mấy giây ngắn ngủi qua đi, một hình ảnh vực giới chi môn mơ hồ hiển hiện ra.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh màu đỏ lơ lững mang theo đạo khí hình tháp màu trắng, cái tháp này nhanh chóng vỡ ra làm hai rơi xuống đất, hóa thành bột mịn. Ngay sau đó một đạo hào quang nhanh chóng chui vào trong người Tư Không Dực.
Tuy hình ảnh vô cùng mơ hồ, thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt của hai người nhưng nàng lập tức biết rõ cái gì đang diễn ra.
- Tư Không Dục đúng là bị giết!
Trong mắt Tư Không Địch hiện ra thần sắc kinh ngạc khó che dấu, trong miệng nỉ non thật nhỏ.
- Dùng tu vị Linh Trì tam trọng thiên lại bị đối thủ một kích đánh chết, thực lực của người nọ nhất định vượt xa hắn, tối thiểu nhất cũng trên... Linh Trì ngũ trọng thiên... Việc này phải nhanh chóng báo cáo gia chủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.