Vũ Vương

Chương 287: Hoàng tước và ve sầu​




- Chúng ta làm sao bây giờ?
Nghiêm Duy nhíu mày.
- Đương nhiên là đi theo hắn!
Tang Thiên Công cười nói:
- Con đường an toàn của Long Dực rừng rậm vô cùng phức tạp, hắn chỉ đi qua một lần, tuyệt đối không thển ào nhớ kỹ được, hiện giờ lại đi suốt đêm thực là muốn chết rồi. Nếu hắn chết trong miệng của Long Dực Thiên Ưng thì càng đỡ tốn công chúng ta động thủ.
Vừa nói chuyện Tang Thiên Công liền chuyển hướng, tiến về hông rừng rậm mà chui vào, Sở Ngọc và Nghiêm Duy vội đuổi theo. Ước chừng một phút sau, ba thân ảnh lại hiện ra lần nữa, cũng không lâu lắm liền đi tới biên giới của Long Dực rừng rậm, sau đó cất bước tiến vào bên trong.
Trong rừng rậm, âm u vo ocungf, tựa nhu có vô số cái bẫy giăng ra vậy.
Ba người ở bên trong rừng cây lao đi, vẫn chưa hề có ai lên tiếng, Nửa giờ sau, Tang Thiên Công mới không nhịn được nói thầm:
- Tên kia thực sự có trí nhớ tốt, thời gian lâu như thế mà tuyến đường này đi giống lần trước chúng ta đẫn đi như đúc, hoàn toàn không sai một chút nào.
- Hử? Hóa ra là vậy, khó trách hắn dám cùng đội ngũ tách ra, một mình tự quay về Vô Cực thành.
Trong mắt Nghiêm Duy có một tia dị sắc.
- Đợi một khắc nữa!
Sở Ngọc sắc mặt âm trầm nói.
- Không đến một khắc đâu.
Sở Ngọc vừa nói xong thì Tang Thiên Công không nhịn được lên tiếng:
- Tên kia thực là không có khoa trương như thê,s vừa mới tán dương hắn vài câu liền đi sai đường rồi. Nếu như hắn cứ tiếp tục dùng tốc độ đó đi về phía trước thì chưa tới nửa khắc se đâm vào một ổ Long Dực Thien Ưng.
- Đáng tiếc cái đám Long Dực thiên ưng đó số lượng ít quá, chỉ có hai mươi con, mà với thực lực của Mộ Hàn có thể thắng được Huyền Thai thất trọng thiên thì cũng không quấn được hắn.
Một lát sau, Tang Thiên Công có chút tiếc nuối lắc đầu, chỉ là ngay sau đó hắn lại kinh hô:
- Nếu như hắn không dổi lộ tuyến thì ta nhớ không nhầm ở ngoài trăm dặm có một khu quầ cư của đám Long Dực Thiên Ưng này.
- Thật sự là trời trợ giúp chúng ta.
Nghiêm Duy nghe xong, cũng không khỏi vui mừng.
Sở Ngọc hừ nhẹ một tiếng:
- Cũng còn phải xem xem hắn có thay đổi lộ tuyến hay không.
Lúc bọn hắn còn ở xa thì nghĩ tới tự tay đánh chết Mộ Hàn là hạ sách, chỉ có dẫn hắn vào trong hang ổ của Long Dực Thiên ưng mới không để lại bất kỳ sơ hở nào.
- Hắn đã tăng thêm tốc độ, chúng ta cũng phải gia tốc.
Tang Thiên Công mừng rỡ, cũng không hề hạ thấp giọng nữa
Tên Mộ Hàn kia chỉ có tu vi Huyền Thai tứ trọng thiên, dù tính cả thân phận Đạo vân sư của hắn thì cũng chỉ có thể cảm ứng được chu vi hai mươi dặm mà thôi. Hiện giờ hắn cách Mộ Hàn ba mươi dặm, cho dù có nói to hơn cũng không *** Mộ Hàn phát hiện sự tồn tại của mấy người bọn hắn.
- Hắn vẫn khôn thay đổi phương hướng... Một mực tiến phía trước... Một mực tiến phía trước... Ân? Hắn dừng lại... May quá, hắn lại tiếp túc đi lên phía trước..."
Tang Thiên Công không ngừng thống báo hành tung của Mộ Hàn, sự vui vẻ trên mặt càng ngày càng đậm.
Long Dực Thiên Ưng la môt loại hung thú linh tính rất mạnh. Dưới sào huyệt có bố trí một loại Ẩn thần mộc, khiến cho khí tức bản thân ẩn nấp đi, cho dù là Mệnh Tuyền cảnh cao thủ cũng phải ở ngoài trăm trượng mới cảm ứng thấy được.
Không lâu sau đó, hơn khoảng cách mười dặm thì Mộ Hàn đã tới gần với sào huyệt của Long Dực Thiên Ửng rồi. điều này khiến cho ba người Tang Thiên Công cảm thấy nhẹ nhõm không thôi. Tựa như chỉ cần tiến vào trong vòng ba mươi dặm kia thì Mộ Hàn sẽ biến thành người chết ngay vậy.
- Hắn cách hang ổ của Long Dực Thiên Ưng chưa được một dặm đâu.
Thêm một khắc nữa đi qau, Tang Thiên Công có chút hưng phấn, với thực Mộ Hàn thì chí ít cũng phỉa cách năm mươi trượng thì mới có thể phát hiện ra được sự tồn tại của đám Long Dực Thiên Ưng kia. Mf với khoảng cách đó thì hắn không thể nào thoát khỏi bi kịch bị móng vuốt sắc bén của chúng giêt chết
Nhưng chỉ là mấy chục iaya, Tang Thiên Công đột nhiên chau mày, vẻ tươi cười cũng bị thay thế:
- Chuyện gì thế này? Mộ Hàn cách cái ổ của Long Dực Thiên Ưng chỉ có trăm trượng mà cái đám hung thú kia không có chút động tĩnh gì là sao, chẳng lẽ ta nhớ nhầm, ổ của Long Dực Thiên Ưng không có ở đây sao?
- Xem ra là do ta nhớ nhầm rồi.
Sau một hồi ,Tang Thiên Công mới ảo não mà vỗ đầu, hung hăng nói:
- Chỗ đó không có tổ của Long Dực Thiên Ưng, chúng ta tăng tốc đi, phải ngăn Mộ Hàn lại!
Nói xong lời này thì khuôn mặt của Tang Thiên Công cũng trở nên dị thương, dữ tợn, thân hình khẽ động, tốc độ bạo tăng, tựa như một đạo lưu quang bắn ra khỏi rừng rậm.
Nghiêm Duy cắn răng một cái, từ trong mi tâm xuất hiện một đạo thanh mang, bao quanh lấy thân t hể hắn, đó là một thanh đoản kiếm. Thời gian dàn quan, một đoàn thanh khí mịt mờ từ trong thân kiếm tràn ra, bao phủ lấy toàn thân hắn. Ngay lập tức, tốc độ của hắn tăng lên gấp đôi, rất nhanh đã vượt qua Sở Ngọc.
Thấy thế, trong mắt Sở Ngọc hiện ra một tia dị sắc, nhưng không có hỏi nhiều.
Hai người sánh vai cùng tiến lên, Tang Thiên Công ở phía trước đột nhiên chậm lại, hồ nghi nói:
- Kỳ quái, kỳ quái, Mộ Hàn rõ ràng dừng lại không đi nữa là sao?
- Cơ hội tốt, chúng ta chỉ cần vượt qua thì có thể hành động bắt được rồi.
Nghiêm Duy đang đuổi theo khi nghe thấy những lời này của Tang Thiên Công thì cảm thấy vui mừng không thôi.
- Nói cũng đúng..
….
Trong lúc nói chuyên, ba người lần nữa gia tốc, khoảng cách với Mộ Hàn lại lần nữa rút ngắn lại.
Hai mươi dặm... Mười dặm... Năm dặm...
Lúc này tốc độ của bọn họ đã chậm lại, khí tức cũng tự thu liễm, để tránh cho Mộ Hàn phát giác ra điều gì. Khiến bọn họ mừng thầm là Mộ Hàn từ sau khi đi qua thì không di dộng nữa, mà không có một con Long Dực Thiên Ưng nào xuất hiện cả.
Trong rừng cây u ám tĩnh lặng, ba thân ảnh quỷ mị lạp tức xuyên qua.
Chỉ một lát sau, khoảng cách với Mộ Hàn từ vài dặm đã chỉ còn lại vài trăm trượng, cây rừng trước mặt càng ít, tầm nhìn thoáng hơn rât nhiều.
Ba ngọn núi thấp dần hiện ra trong mắt, trong lòng Tang Thiên Công đột nhiên nổi lên nghi ngờ, nơi này dường như hắn có biết, mấy năm trước khi tiến vào trong Hắc Long Tử Uyên mà lịch luyện, từng có mấy vị Thiên Cực đệ tử dẫn qua đây, hắn cũng không nhớ nhầm, nơi này đích xác là hang ổ của Long Dực Thiên Ưng.
Năm đó cái đám sống ở đây đã có tới năm sáu trăm con, hiện giờ có lẽ còn nhiều hơn mấy lần.
Mộ Hàn đã đi qua vùng núi đó, chẳng lẽ không làm kinh động mấy trăm hung thú kia? Hoặc là nói, mấy năm qua đi, đám hung thú đã chuyển đi nơi khác sao?
Tang Thiên Công kinh nghi bất định, bước chân lại không dừng lại.
Trong nháy mắt đã qua đi hai ba trăm trượng.
- Không xong.
Tang Thiên Công đột nhiên hô lớn:
- Đi mau, đây thực sự là hang ổ của Long Dực Thiên Ưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.