Vũ Vương

Chương 269: Nước chảy thành sông​




Sở Ngọc chỉ gật đầu, Tang Thiên Công thì mỉm cười vung tay lên, khẽ quát lớn một tiếng, sau đó cùng Sở Ngọc bay lên, phóng về phái thành bắc Vô Cực thành mà lao đi. Mộ Hàn cùng với hơn ba chục tên Địa Cực đệ tử cũng lao lên không trung mà theo sát sau lưng hai vị Thiên Cực đệ tử.
Không qua bao lâu, ba mươi bốn người đã rời khỏi Vô Cực thành, đi về phía bắc mà tiến tới.
Vô Cực là ở phía đầu nam của Bàn Long sơn mạch, mà Hắc Long Tử Uyên ở trung đoạn của nó, nếu như có thể ngự không liên tục nhưu thế thì chỉ cần đi về phía bắc là ắt tới. Nhưng là đi ra ngoài Vô Cực thành được trăm dặm thì hai người Sở Ngọc cùng Tang Thiên Công bảo mọi người hạ xuống mà đi bộ.
Mộ Hàn cũng hiể được nguyên nhân bên trong, ở phía bắc khu này có một laoij hung thú tên là Long Dực Thiên Ưng, thân thể rất nhỏ nhưng đôi cánh của nó thì vô cùng lớn, có được thực lực Huyền Thai cảnh, liên tục phi hành trên không trung hơn mười người, hơn nữa đều là hành động theo đàn.
Loại hung thú này rất thich huyết dịch củ tu sĩ võ đạo, ngự bay tới, nếu bị phát hiện thì cả đám Long Dực Thiên Ưng đều sẽ như ong vỡ tổ mà lao lên bao vây. Nếu như bị cuốn lấy sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cho dù là Mệnh tuyền cảnh cũng khó có thể thoát khỏi cảnh bị hút thành thây khô.
Đi trên mặt đất, bên trên là vô số rừng cây có thể ngăn trở đám Long Dực Thiên Ưng, độ nguy hiểm cũng giảm xuống ở mức thấp nhất.
Lúc này Sở Ngọc với Tang Thiên Công tựa như ngựa quen đường cũ, mang theo mọi người liên tục di dộng bên trong rừng rậm. chỉ hơn mười dặm, bọn họ đã nghe thấy được tiếng kêu bén nhọn, từ phía xa truyền gần lại, tựa như là một lươi kiếm sắc bén đâm vào tai mọi người, tựa hồ có thể đâm xuyên qua được màng nhĩ vậy.
- Mọi người cẩn thận, có Long Dực Thiên Ưng xuất hiện.
Tang Thiên Công đang đi đầu liền hơi ngừng lại, quay đầu khẽ quát một tiếng. Ngay khi âm thanh của hắn xuất ra thì có vài tiếng kêu chói tai chấn lại, thanh âm càng ngày càng dày đặc, chỉ mấy giây ngắn ngủi, đã phóng tới trước đám người ,âm thanh liên tiếp, đinh tai nhức óc không thôi.
Mộ Hàn bước đi không ngừng, ánh mắt nhìn lên, xuyên qua cành lá, ở giữa khe hở có thể thấy được có những đạo thân ảnh đỏ sậm, đang bên trên không trung. Đó là Long Dực Thiên Ưng, hai cánh đảo qua hư không liền có từng trận âm thanh rít gào không ngừng kịch liệt vang lên, khiến cho lòng người rung động không thôi.
Răng rắc!
Phút chốc, một đạo thân ảnh cự đại đỏ sậm từ trên cao tấn công mà xuống, cây rừng kịch liệt đứt gãy, đúng là một con Long Dực Thiên Ưng đang đáp xuống.
Lúc này Mộ Hàn mới nhìn rõ được loại hung thú này, thân thể chỉ bằng đứa trẻ nhưng hai cánh khi dang ra thì lại dài tới mười mấy mét, hai móng cũng dài tới một mét, sắc bén tựa như đao, trên mặt là một cái mỏ sắc bén dị thường, lóe ra sắc đỏ.
- Tránh ra!
Tang Thiên Công lại hét lớn một tiếng.
Hơn ba mươi đệ tử Địa Cực kia nhìn cảnh này cũng quen lắm ồi ,cho nên tiếng hô của Tang Thiên Công còn chưa có hết thì mọi người đã tản ra, nhanh như thiểm điện núp vào sau đám đại thụ to lớn. Mộ Hàn cũng học theo, dùng tốc độ nhanh nhất, chui vào sau một đại thụ nào đó, tránh cho việc biến thành cái bia cho hung thú kia công kích.
Hai móng của Long Dực Thiên Ưng không ngừng xé nát, chỉ còn cách mặt đất tầm hai ba mươi trượng, thế xông của hung thú liền dùng lại, không cam lòng mà kêu lên vài tiếng, sau đó đổi hướng, bay thẳng lên không, sau đó thay đổi phương hướng, bay tiếp lên nữa.
Loại thú dữ này ưu thế phi thường rõ ràng, hoàn cảnh hiện giờ thực không thể nào xấu hơn được nữa.
Hai cánh lớn vô cùng có thể khiến cho chúng bay lượn trên không trung nhưng lại không thể nào chịu được sự va chạm mãnh liệt được, trong rừng rậm này mà chạy thì hẳn rất dễ gây nên tổn thương. Ưu thế lớn nhất của Long Dực Thiên Ưng đó chính là có thể bay trên không trung, nếu không bay được thì có khác gì lão hổ không có răng, đối với đám Huyền Thai cảnh tu sĩ cũng không có uy hiếp gì có thể coi là lớn được.
Con Long Dực Thiên Ưng kia vừa biến mất thì đám người đang trốn cũng hiện thân, đi theo Sở Ngọc cùng với Tang Thiên Công, tiếp tục tiến về phía trước. Cũng không bao lâu liền có tiếng hung thú hú hét từ trên trời cao lao xuống, tựa như muốn bắt lấy đám võ đạo tu sĩ đang đi dưới mặt đất kai.
Trên không Long Dực Thiên Ưng càng tụ càng nhiều, tầng tầng lớp lớp tiếng kêu bén nhọn tựa như có thể khiến cho cả tòa núi rừng bị lật đổ.
Một đường đi về phía trước, tần suất mà đám hung thú công kích càng thêm nhanh hơn, hơn nữa số lượng tham gia càng thêm hiều, cũng may hai người Sở Ngọc cùng Tang Thiên Công dẫn mọi người đi lách léo ở dưới mặt đất, có thể tìm được vô số rừng rậm, nhờ vào địa hình có nhiều đại thụ che chắn, khiến cho đám Long Dực Thiên Ưng không thể nào tấn công được.
Cho dù là như vậy, vẫn có hai gã địa cực đệ tử không cẩn thận bị thương nhẹ.
Cho dù là biết ở dưới tình huống là đám Long Dực Thiên Ưng kia không thể nào uy hiếp được tính mạng của mình, nhưng đối với những đòn tấn công dồn dập như thế, mọi người đều cảm thấy da đầu mình run lên, trong lòng run sợ. Cho tới chạng vạng tối thì công kích mới dần bớt đi, đám Long Dực Thiên Ưng ở trên bầu trời kia cũng dần tán đi hết.
Hôm nay đám Long Dực Thiên Ưng xuất hiện chỉ sợ là có hơn một ngàn con.
Cảm ứng được con hung thú cuối cùng đã bay đi, Mộ Hàn cũng không khỏi thở dài một hơi, nếu không phải đi cùng đội ngũ như hôm nay. Cứ mập mờ tiến vào Hắc Long Tử Uyên thì một khi đi vào khu vực này ắt sẽ bị đám Long Dực Thiên Ưng kia phát hiện, kết quả cuối cùng chỉ sợ là vô cùng không ổn rồi.
Dù sao phiến địa vực này không phải chỗ nào cũng có rừng cây dày đặc được, nếu không cẩn thận đi vào một mảnh đất trống hoặc có cây cối thưa thớt, lập tức sẽ bị đám Long Dực Phi Ưng cuốn lấy. Hơn một ngàn con cảnh giới Huyền Thai mà lao lên dồn dập thì cho dù là Mệnh Tuyền cảnh cao thủ cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
- Chư vị tăng thêm tốc độ, đi tiếp ba mươi dặm là có chỗ nghỉ chân đêm nay rồi.
Tang Thên Công hét lớn một tiếng, cước bộ cũng mau hơn trước. Ba mươi người phía sau cũng tùy thời mà tăng lên tốc độ, từng đạo thân ảnh tựa như là lưu quang lao đi bên trong rừng rậm
Ba mươi dặm khoảng cách vừa mới qua đi, thì một vách đá dốc đứng vách đá đột nhiên xuất hiện tại mọi người trước mắt.
Mộ Hàn ngưng mắt nhìn, mới phát hiện được vách núi kai có vài chục thạch động lớn nhỏ khác nhau, mỗi nơi đều có dấu vết do người tạo ra.
Nghĩ lại thfi Mộ Hàn cũng có thể đoán được lai lịch của đám này, Hắc Long Tử Uyên vài năm trước đã xuất hiện, trong đoạn thời gian này hẳn là có đệ tử Vô Cực Thiên Tông không ngừng tiến vào bên trong để lịch lãm, cho nên dần dà ở nơi này có khá nhiều huyệt động được mở ra cho người ta dừng chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.