Vũ Vương

Chương 256: Trở về​




Mà trong lúc này thì ở lối vào Vực giới sát tràng thì tên trung niên nam tử kia đang ngồi đả tọa ở đó, chữa trị cho bản thân, cố gắng khép lại những vết rách trên người, xung quanh hắn là một vũng máu lớn, thở hổn hển không ngừng, tựa như một con dã thú bị thương vậy.
Thấy Mộ Hàn đi ra, thì tên trung niên nam tử kia đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy máu tươi, giọng nói dữ tợn vang lên, khàn khàn:
- Mộ Hàn, ngươi có thể thoát được một lần, nhưng không thể nào thoát được nhiều lần đâu! Lê Đồng là con trai của Đại Tư Thiên tộc ta, cho nên khi ngươi giết hắn thì bản thân ngươi đã đi vào con đường hữu tử vô sinh rồi, cho dù là tiến vào trong Vô Cực thành thì cũng vô dụng thôi!
- Khẩu khí thực lớn!
Một Hàn còn chưa lên tiếng thì một tiếng hừ nhẹ chợt vang lên:
- So sánh với VÔ Cực Thiên tông ta, thì Bắc Hải Lê thị có coi là gì! Ta là đệ tử Vô Cực thiên tông, sao có thể để các ngươi nói giết là giết! Vốn là xem mặt mũi của lão giả hỏa kia, Lão phu mới chỉ trừng phạt nho nhỏ với ngươi, thực không nghĩ rằng ngươi lại có thể ngông cuồng như thế, lõ phu sẽ cho ngươi mang một ít thonog báo về cho lão giả hỏa kia nhìn thực kĩ!
- Lệ Thu Thủy!
Nghe thấy thanh âm này thì trong đầu Mộ Hàn đột nhiên nhảy ra ba chữ này, Hư tướng cùng với tâm linh bản thể của Kiếm Vương tương thông với nhau, cho nên chuyện vừa mới phát sinh ở Vực giới sát tràng thì lão ta có biết cũng không phải là chuyện gì lạ,
Âm thanh của Lệ Thu Thủy vừa vang lên thì một đạo bích lam khí tức thì phía Vô Cực quán bay lên, trong nháy mắt lao về bên này chui vào tỏng cơ thể của tên trung niên nam tử kia.
Tốc độ của thứ này tựa như lưu quang, ngay cả tâm thần của Mộ Hàn cũng không thể nào nhận ra được nó rốt cuộc là thứ gì, mà lại có thể khiến cho trung niên nam tử kia đầy vẻ kinh hãi, âm thanh có chút kinh hoàng, ngắt quãng:
- Lệ Thu Thủy, ngươi… ngươi.. dám đổng thủ bên trong Cổ Linh nội thành sao?
- Lão phu có động thủ sao?
Lập tức âm thanh lạnh lùng của Lệ Thu Thủy đáp trả.
Trung niên nam tử kia nghe được âm thanh của Lệ Thu Thủy, lập tức hơi chán ngán, sắc mặt khó coi tới cực điểm, tựa như là cha mẹ chết không sai:
- Ngươi… ngươi….
- Cút!
Không chờ hắn nói cho hết lời thì Lệ Thu Thủy lập tức quát lên một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn nếm thử thêm một lần nữa hay sao? Nếu như thêm một lần nữa thì từ cảnh giới Mệnh Tuyền lục trọng thiên sẽ rơi xuống ngũ trọng thiên ngay.
Trung niên nam tử kia nghe nói vậy thì mặt mũi đầy vẻ kinh hãi, không kìm lòng được mà rùng mình khôn thôi, sợ hãi không thôi nhảy xuống, nhanh như chớp lao thẳng ra ngoài Cổ Linh thành.
Ánh mắt vẫn dõi theo trung niên nam tử kia cũng thu hồi lại, Mộ Hàn đưa mắt nhìn qua Vô Cực quán, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi không thôi. Lệ Thu Thủy rốt cuộc là đã làm gì ngườik ai, lại khiến cho một tên cao thủ của Bắc Hải Lê tộc phải rơi hẳn xuống một cảnh giới?
- Tiểu gia hỏa, tới đây đi.
Thanh âm của Lệ Thu Thủy có chút hòa hoãn lại.
- Vâng, thưa trưởng lão.
Mộ Hàn tựa như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng nhảy xuống, đi về phía Vô Cực quán.
Lúc này, trong Cổ Linh nội thành náo loạn vo ocungf, tựa như không hề có ai phát hiện ra được chuyện gì vừa mới phát sinh ra ở lói vào Vực giới sát tràng… Cũng không lâu sau, Mộ Hàn đã đi vào bên trong Vô Cực quán, hắn xuất hiện bên trong một gian phòng của Vô Cực Thiên Tông.
Không để ý tới động tĩnh bên trong, Mộ Hàn đi thẳng vào trong kiếm lâu.
- Tiểu gia hỏa, xem ra là lần này ở Vực giới sát tràng tầng hai ngươi có thu hoạch không tệ nhỉ.
Lệ Thu Thủy đứng lặng trước cửa, áo bào trắng như tuyết, râu tóc phất phơ, cười tủm tỉm đưa ánh mắt dò xét Mộ Hàn, trên mặt không hề che dấu một chút tán thưởng nào.
- Nhờ có sự hỗ trợ của trưởng lão.
Mộ Hàn cười một cái, lần này nhìn thấy Lệ Thu Thủy, trong ngực hắn cũng có chút cảm khái không thôi.
Lúc mới tới Cổ Linh thành, hắn cũng không nghĩ tới bản thân mình cùng với vị truyền kỳ trưởng lão của Vô Cực Thiên Tông này sẽ có bất kỳ quan hệ nào. Đối với đệ tử Vô Cực Thiên tông nơi này thì Lệ Thu Thủy mặc dù gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Mà kiếm tâm của hắn không chỉ tiến vào Đạo Cảnh mà từ chỗ Lệ Thu Thủy cũng đạt được năm đạo Linh Hoàng kiếm khí.
Nếu như không phải có Linh Hoàng kiếm khí thì hắn cũng không thể nào tiến vào trong chiến trường tầng hai, cũng không thể kiếm được loại bảo vật tựa như là Động Huyền Thiên Hồn đài, Thiên Hồn quả… lại không chỉ một ít như vậy, tự nhiên cũng không thể nào tiến vào bên trong Linh Hư động thiên, không đạt được truyền thừa của Linh Hư tộc
Chỉ là căn nguyên của nó là ở chỗ Mộ Hàn có thể chế tạo ra được Siêu phẩm đạo khí.
Nếu như không có giá trị mà bản thân Mộ Hàn tự thể hiện ra thì dù cho hắn có đến trước Kiếm tâm lâu bổ đầu ra thì Lệ Thu Thủy cũng không hẳn sẽ liếc hắn dù một cái.
- Đây là do ngươi nên có được.
Lệ Thu Thủy xúc động nói:
- Tiểu gia hỏa, lão phu thực là không nghĩ ra được ngươi có thể nhanh như thế có thể phát hiện Hư tướng kia. Vốn là, lão phu lặng lẽ đưa nó vào trong tim của ngươi, để cho nó biến thành một đạo bùa hộ mệnh, để khi ngươi gặp phải cường địch mà không bỏ mạng, cũng không khiến cho ngươi sinh ra một tia ỷ lại vào nó, chỉ là không ngờ ngươi lại sớm tìm ra được Hư tướng, thực khiến cho lão phu có chút bất ngờ.
Mộ Hàn mỉm cười nói:
- Vãn bối mong tiền bối có thể thu hồi nó lại.
- Hử?
Trong mắt Lệ Thu Thủy hiện lên vẻ kinh ngạc, có Hư tướng của hắn ở bên cạnh, thì cả Huyền Thiên vực này có thể không sợ bất kể một tên Mệnh Tuyền thất trọng thiên nào. Chuyện tốt như thế, người khác còn muốn cầu không được, thế mà tên Mộ Hàn này ngược lại mong hắn có thể thu hồi lại.
- Mộ Hàn, ngươi xác định?
Lệ Thu Thủy nhịn không được tăng thêm ngữ khí.
Mộ Hàn nhẹ gật dầu, Kiếm Vương hư tướng thực sự có thể khiến cho hắn không lo lắng tính mạng, chỉ là trong cơ thể hắn có biết bao nhiêu là bí mật, mà hư tướng kia lại coi như một đạo phân thân của Lệ Thu Thủy, để trong cơ thể hắn thì một thời gian dài khó có thể đảm bảo Lệ Thu Thủy không phát hiện ra những điều hắn che giấu kia.
- Được rồi.
Thấy Mộ Hàn quyết tâm như thế thì Lệ Thu Thủy cũng không nói gì nữa, trong chớp mắt, một đoàn lam ảnh từ trong ngực Mộ Hàn lao ra ngoài, sau đó dung nhập vào trong cơ thể mình, Lệ Thu Thủy cười nói:
- Tiểu gia hỏa, bây giờ ngươi có tính toán gì không?? Tiếp tục lưu lại Cổ Linh thành hay là….
- Quay về Vô Cực thành!
Vũ Long quán.
- Vân Trúc sư muội, vừa rồi có mấy sư đệ thấy Bắc Hải Lê tộc Lê Cung chạy ra từ bên trong Cổ Linh thành, vô cùng chật vật, tựa như bản thân hắn bị trọng thương vậy.
Một âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho Cơ Vân Trúc đang tu luyện đột nhiển tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.