Vũ Vương

Chương 254: Kiếm Vương Hư Tương​




Hai chân còn chưa đáp xuống đất, Mộ Hàn liền thoáng nhìn hai đạo thân ảnh ở bên hông vòng xoáy cửa vào, bên trái là một thải y nữ tử thân hình thành thục nóng bóng, phía bên phải lại là một trang hán khôi ngô màu da ngăm đen. Hai người không chút nào che lấp thân ảnh của mình, cứ lẳng lặng khoanh chân ngồi ở đó.
Tựa hồ đã nhận ra động tĩnh ở vòng xoáy huyết sắc, hai mắt nhắm chặt của hai người kia thoáng chốc mở, bốn mắt bắn thẳng vào trên người Mộ Hàn. Chỉ là sau một lúc lâu, con mắt của hai người liền lần nữa nhẹ nhàng khép lại, hiển nhiên cũng không từ trên người Mộ Hàn phát hiện ra điều gì khác thường cả.
Bọn hắn có lẽ chính là người trong Bắc Hải Lê Tộc!
Mộ Hàn liếc qua bọn hắn, sắc mặt toát ra một tia kinh ngạc, nhưng thân ảnh lại không chút nào dừng lại, trực tiếp ngự không mà đi.
Lúc ban đầu nghe được tin tức Hề Thuận lộ ra, Mộ Hàn còn có chút tò mò, người trong Bắc Hải Lê Tộc đã sớm đến Cổ Linh Thành, nhưng sao còn chưa tiến vào tầng hai để điều tra.
Bất quá, vừa rồi sau khi gặp được Cơ Vân Yên Mộ Hàn đã hiểu ra được.
Bọn hắn đích thị là bị Cơ Vân Yên dùng cách gì đó khuyên nhủ, bởi vậy mới ở lại tầng một chiến trường ôm cây đợi thỏ.
Bọn hắn nếu tiến vào tầng hai, một khi bắt được Mộ Hàn, Thiên Hồn Quả cũng không còn quan hệ gì đến Cơ Vân Yên nữa. Nàng cũng không có cơ hội dùng hình ảnh trong Linh Ảnh Châu để uy hiếp Mộ Hàn đi vào khuôn khổ.
Đương nhiên, nếu như Cơ Vân Yên biết rõ Mộ Hàn đã có được thực lực chống lại tu sĩ Huyền Thai Thất Trọng Thiên, chỉ sợ tuyệt sẽ không một mình chặn đường Mộ Hànở tầng hai..
Cơ Vân Yên khiến người Bắc Hải Lê Tộc ở lại tầng một chiến trường sợ là đã phí hết không ít tâm tư, nhưng không ngờ cuối cùng thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Mộ Hàn thầm cười một tiếng, tốc độ nhanh như tia chớp.
Hai người Bắc Hải Lê Tộc mới rồi không phát hiện ra thân phận chân thật của hắn, vậy cũng không còn gì lo lắng nữa, về phần miếng chuông nhỏ thu hoạch được từ trên người Lê Đồng, Mộ Hàn sớm đã thu vào Tử Hư Thần Cung, tuyệt sẽ không có chút khí tức nào lộ ra ngòai, càng không cần lo lắng bị bọn hắn phát giác.
Hôm nay, tốc độ Mộ Hàn đã gần như nhanh hơn gấp đôi. Chỉ dùng nửa ngày, Mộ Hàn liền thấy được vòng xoáy lối ra của chiến trường tầng một.
Cùng vòng xoáy huyết hồng kia tiến vào ánh mắt Mộ Hàn còn có một trung niên nam tử ục ịch.
Cũng giống như thải y nữ tử và trang hán khôi ngô Mộ Hàn nhìn thấy trước kia, trung niên nam tử này cũng lặng yên xếp bằng ở bên hông vòng xoáy lối ra.
Còn cách xa vài trăm thước, đôi mắt của trung niên nam tử này đã rơi vào trên người Mộ Hàn.
Ngay sau đó, Mộ Hàn liền cảm giác như có một tia tâm thần lượn lờ quanh người mình. Mộ Hàn sắc mặt bình tĩnh, giống như không cảm ứng được sự tồn tại của tia tâm thần kia. Linh hồn khí tức của hắn hiện giờ chỉ có cường độ Huyền Thai Thất Trọng Thiên, dưới tình huống bình thường, tuyệt đối không thể nào phát hiện được sự dò xét của cường giả Mệnh Tuyền cảnh, cho nên chỉ có thể ra vẻ không biết.
Không đến hai giây, tia tâm thần kia liền rời đi, trung niên nam tử ở xa xa lập tức khép hai mắt hai.
Mộ Hàn ám nhả ra khí, tại Bắc Hải dân tộc Lê ba người trong đó, trung niên nam tử này có lẽ thực lực mạnh nhất. Tựu Mộ Hàn cảm giác, hắn không sai biệt lắm đã có thể cùng Tiêu Tố ảnh cùng so sánh. Tuy rằng hắn đối với chính mình che lấp linh hồn khí tức phương pháp rất có lòng tin, nhưng rời đi chiến trường trước, đều phải chú ý cẩn thận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Hàn cách lối ra càng ngày càng gần.
200m... 100m... 50m...
20m...
10m!
Đúng lúc này, trung niên nam tử bên hông vòng xoáy lông mày khẽ nhếch, hai mắt nhắm lại càng lần mở ra, hai tia ánh mắt như ngọn gió thẳng tắp mà rơi vào trên người Mộ Hàn.
- Mộ Hàn!
Hai âm tiết trầm thấp như sấm rền đột nhiên nổ vang.
Mộ Hàn lại như không nghe thấy, tốc độ không thay đổi phóng tới vòng xoáy. Nhưng mà, trung niên nam tử kia bắn người lên, cơ hồ như thuấn di trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Mộ Hàn, một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn bàng bạc chợt phong bế trọn cả lối ra, mà lúc này, Mộ Hàn cách lối ra đã chưa đầy ba mét.
- Mộ Hàn, quả nhiên là ngươi.
Trung niên nam tử kia hai mắt híp thành khe hở nho nhỏ, trên khuôn mặt đầy thịt hiện lên một vòng vui vẻ:
- Không nghĩ tới ngươi lại có biện pháp che lấp linh hồn khí tức v, chẳng những đã lừa gạt sư đệ sư muội của ta, thậm chí ngay cả ta cũng suýt nữa bị ngươi giấu diếm được. Chỉ tiếc, ngươi che lấp mặc dù rất tốt, nhưng vẫn lộ ra sơ hở.
Từ sau khi cảm ứng không được khí tức của ‘ Thần Huyết Linh Chung ’, mấy ngày nay chỉ cần có tu sĩ Huyền Thai cảnh đi ra ngoài, ta đều hô lên hai chữ Mộ Hàn.
Cơ hồ tất cả mọi người khi nghe thấy cái tên này đều tò mò xoay đầu lại nhìn ta một cái. Duy chỉ có ngươi, thủy chung nhìn không chớp mắt, hơn nữa, lúc nghe được hai chữ này ngươi mặc dù tim đập vững vàng, chấn động linh hồn khí tức lại đột nhiên nhanh hơn một ít, đây không phải trong lòng có quỷ thì là gì chứ?
...
Mộ Hàn dừng bước chân lại, có chút dở khóc dở cười, hắn vốn cho rằng mình đã đủ cẩn thận rồi, nhưng không ngờ tên trước mắt này so với mình còn cẩn thận hơn, rõ ràng đụng phải tu sĩ Huyền Thai cảnh đi ra ngoài sẽ hô ra tên của mình, bây giờ nghĩ lại, mình vừa rồi quả thật đúng như hắn nói, đã lộ ra sơ hở.
Bất quá, hiện giờ hối hận cũng vô dụng.
Mộ Hàn đột nhiên nhoẻn miệng cười, chẳng những dáng người khuôn mặt, mà ngay cả linh hồn khí tức cũng lập tức khôi phục lại như trước, nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại cẩn thận như thế, ngược lại là ta tính sai. Nói đi, ngươi muốn như thế nào?
Trông thấy Mộ Hàn hình dáng tướng mạo đại biến, trung niên nam tử kia không có chút ngoài ý muốn nào cả, nhưng sắc mặt lại chìm xuống:
- Mộ Hàn, ngươi giết Lê Đồng sư đệ, chính là tử địch của Lê tộc cả. Bất quá, ta sẽ không giết ngươi, mà sẽ bắt ngươi về Bắc Hải, giao do sư phó lão nhân gia ông ta tự tay xử trí.
- Bắt ta về Bắc Hải?
Mộ Hàn phút chốc cười nói:
- Vị bằng hữu kia, ngươi dường như đã quên, đây là ‘ Vực Giới Sát Tràng ’, mà không phải là Bắc Hải của Lê tộc các ngươi, mà ta lại là đệ tử chính thức của ‘ Vô Cực Thiên Tông ’, chẳng lẽ ngươi coi những trưởng lão Vô Cực Thiên Tông ở trong Cổ Linh Thành chỉ là để bài trí sao?
- Đệ tử Vô Cực Thiên Tông thì đã sao?
Trung niên nam tử cười lạnh nói:
- Bắt lấy ngươi, thu vào Tâm Cung, ai có thể biết ngươi bị ta bắt chứ? Mộ Hàn, ngươi không phải đối thủ của ta, vẫn nên thúc thủ chịu trói thì tốt hơn, cũng miễn cho phải chịu đau khổ da thịt
- Ta không phải đối thủ của ngươi, vậy tăng thêm hắn thì sao?
Mộ Hàn khóe môi đột nhiên hiện lên một vòng vui vẻ quái dị, pháp lực bàng bạc đột nhiên lộ ra khỏi Tâm Cung, đột nhiên đánh tới nơi trái tim ở ngực trái mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.